古诗词

初举不第却回书所历

顾清

潜鱼不出椮,栖鸟不出林。qián yú bù chū sēn,qī niǎo bù chū lín。
不因风雷便,岂识天地之大江湖深。bù yīn fēng léi biàn,qǐ shí tiān dì zhī dà jiāng hú shēn。
天风飒飒吹黄槐,江船击鼓凌晨开。tiān fēng sà sà chuī huáng huái,jiāng chuán jī gǔ líng chén kāi。
便为万里客,岂复儿女猜。biàn wèi wàn lǐ kè,qǐ fù ér nǚ cāi。
云帆悠悠渡三泖,已觉从来双眼小。yún fān yōu yōu dù sān mǎo,yǐ jué cóng lái shuāng yǎn xiǎo。
瞥然一瞬出淀湖,使我尘襟豁如扫。piē rán yī shùn chū diàn hú,shǐ wǒ chén jīn huō rú sǎo。
将军祠前芳草多,阴廊古瓦封苔窠。jiāng jūn cí qián fāng cǎo duō,yīn láng gǔ wǎ fēng tái kē。
英雄恨杀白衣櫓,千载此地还来过。yīng xióng hèn shā bái yī lǔ,qiān zài cǐ dì hái lái guò。
陈湖北来势尤大,气象浑疑在天外。chén hú běi lái shì yóu dà,qì xiàng hún yí zài tiān wài。
波光黯惨迷西东,惊雷喷雪吹腥风。bō guāng àn cǎn mí xī dōng,jīng léi pēn xuě chuī xīng fēng。
同舟十人半失色,我疑此处藏蛟龙。tóng zhōu shí rén bàn shī sè,wǒ yí cǐ chù cáng jiāo lóng。
湖西一带风初静,呼酒开筵共相庆。hú xī yī dài fēng chū jìng,hū jiǔ kāi yán gòng xiāng qìng。
推蓬又觉眼豁然,黄天独墅天相连。tuī péng yòu jué yǎn huō rán,huáng tiān dú shù tiān xiāng lián。
向来颠沛几不免,到此始知应自怜。xiàng lái diān pèi jǐ bù miǎn,dào cǐ shǐ zhī yīng zì lián。
出门只尺已如此,况乃天涯千万里。chū mén zhǐ chǐ yǐ rú cǐ,kuàng nǎi tiān yá qiān wàn lǐ。
何处池塘杨柳青,谁家门巷炊烟起。hé chù chí táng yáng liǔ qīng,shuí jiā mén xiàng chuī yān qǐ。
依稀渐觉风景佳,前头已是姑苏台。yī xī jiàn jué fēng jǐng jiā,qián tóu yǐ shì gū sū tái。
夫差句践两寂寞,倡讴市语喧如雷。fū chà jù jiàn liǎng jì mò,chàng ōu shì yǔ xuān rú léi。
扬帆径逐东风便,不尽平生游览愿。yáng fān jìng zhú dōng fēng biàn,bù jǐn píng shēng yóu lǎn yuàn。
扁舟信宿过望亭,锡山如画遥相迎。biǎn zhōu xìn sù guò wàng tíng,xī shān rú huà yáo xiāng yíng。
道傍深刻十三字,千载不磨贤令名。dào bàng shēn kè shí sān zì,qiān zài bù mó xián lìng míng。
毗陵郭里舟初住,榆叶零零杂风雨。pí líng guō lǐ zhōu chū zhù,yú yè líng líng zá fēng yǔ。
綀衾独拥不成眠,是夕方知有羁旅。shū qīn dú yōng bù chéng mián,shì xī fāng zhī yǒu jī lǚ。
丹阳自昔称畏途,我实初行兼病躯。dān yáng zì xī chēng wèi tú,wǒ shí chū xíng jiān bìng qū。
蹇驴登登不能止,缘崖历谷何萦纡。jiǎn lǘ dēng dēng bù néng zhǐ,yuán yá lì gǔ hé yíng yū。
日斜憩足句容道,尊酒聊将润枯槁。rì xié qì zú jù róng dào,zūn jiǔ liáo jiāng rùn kū gǎo。
当垆可是临邛人,茜裳廉纤不动尘。dāng lú kě shì lín qióng rén,qiàn shang lián xiān bù dòng chén。
人言巫山在平地,对面已隔黄姑津。rén yán wū shān zài píng dì,duì miàn yǐ gé huáng gū jīn。
风尘浩荡催征马,西望金陵去如写。fēng chén hào dàng cuī zhēng mǎ,xī wàng jīn líng qù rú xiě。
片云飞来我已愁,顷刻滂沱遍原野。piàn yún fēi lái wǒ yǐ chóu,qǐng kè pāng tuó biàn yuán yě。
道边茅庐大比拳,俯首急入如穷猿。dào biān máo lú dà bǐ quán,fǔ shǒu jí rù rú qióng yuán。
苍皇已识异乡味,帡幪始知大厦恩。cāng huáng yǐ shí yì xiāng wèi,píng méng shǐ zhī dà shà ēn。
行行见说宸居近,趣马加鞭气重奋。xíng xíng jiàn shuō chén jū jìn,qù mǎ jiā biān qì zhòng fèn。
此时天公亦开晴,氛埃涤尽穹宇清。cǐ shí tiān gōng yì kāi qíng,fēn āi dí jǐn qióng yǔ qīng。
中和桥上初登览,目极遥天发深感。zhōng hé qiáo shàng chū dēng lǎn,mù jí yáo tiān fā shēn gǎn。
江山如此不早来,几向此生虚?坎。jiāng shān rú cǐ bù zǎo lái,jǐ xiàng cǐ shēng xū lǎn kǎn。
钟山如龙云际来,石城双阙中天开。zhōng shān rú lóng yún jì lái,shí chéng shuāng quē zhōng tiān kāi。
固知传闻不虚假,神祖规模真壮哉。gù zhī chuán wén bù xū jiǎ,shén zǔ guī mó zhēn zhuàng zāi。
长衢荡荡平于砥,井画棋分各条理。zhǎng qú dàng dàng píng yú dǐ,jǐng huà qí fēn gè tiáo lǐ。
接栋连甍如灌云,去马来轩若流水。jiē dòng lián méng rú guàn yún,qù mǎ lái xuān ruò liú shuǐ。
声华文物竞奢豪,公子王孙处处遭。shēng huá wén wù jìng shē háo,gōng zi wáng sūn chù chù zāo。
佳人总为王幼玉,将军不数霍嫖姚。jiā rén zǒng wèi wáng yòu yù,jiāng jūn bù shù huò piáo yáo。
东山明月西江水,尽日寻游看不已。dōng shān míng yuè xī jiāng shuǐ,jǐn rì xún yóu kàn bù yǐ。
细柳深藏朱雀桥,飞花暗满长干里。xì liǔ shēn cáng zhū què qiáo,fēi huā àn mǎn zhǎng gàn lǐ。
自从失脚下青冥,往迹回看如败枰。zì cóng shī jiǎo xià qīng míng,wǎng jì huí kàn rú bài píng。
束书羞咏月中桂,鼓棹还为江上行。shù shū xiū yǒng yuè zhōng guì,gǔ zhào hái wèi jiāng shàng xíng。
长江三面山如壁,环拱金陵护宸极。zhǎng jiāng sān miàn shān rú bì,huán gǒng jīn líng hù chén jí。
古称天堑信非虚,自是荒淫足亡国。gǔ chēng tiān qiàn xìn fēi xū,zì shì huāng yín zú wáng guó。
波平风稳帆樯健,倏忽金山当我面。bō píng fēng wěn fān qiáng jiàn,shū hū jīn shān dāng wǒ miàn。
奇形秀色画莫工,信知天巧非人功。qí xíng xiù sè huà mò gōng,xìn zhī tiān qiǎo fēi rén gōng。
平生梦想不可到,足慰此行樵悴容。píng shēng mèng xiǎng bù kě dào,zú wèi cǐ xíng qiáo cuì róng。
南徐自古雄豪地,到此令人益奇气。nán xú zì gǔ xióng háo dì,dào cǐ lìng rén yì qí qì。
惜无许浑千首诗,洗我胸中不平事。xī wú xǔ hún qiān shǒu shī,xǐ wǒ xiōng zhōng bù píng shì。
舟行半日下丹阳,新丰美酒又闻香。zhōu xíng bàn rì xià dān yáng,xīn fēng měi jiǔ yòu wén xiāng。
同行半是同来伴,相对不言空感伤。tóng xíng bàn shì tóng lái bàn,xiāng duì bù yán kōng gǎn shāng。
搴篷径指吴门路,一片归心乱云雾。qiān péng jìng zhǐ wú mén lù,yī piàn guī xīn luàn yún wù。
江山不学苏秦家,风景苍苍只如故。jiāng shān bù xué sū qín jiā,fēng jǐng cāng cāng zhǐ rú gù。
故园到日天已寒,江枫落叶秋斑斑。gù yuán dào rì tiān yǐ hán,jiāng fēng luò yè qiū bān bān。
青尊提携湛绿醑,故人为我开欢颜。qīng zūn tí xié zhàn lǜ xǔ,gù rén wèi wǒ kāi huān yán。
西风落日吹芳菊,共挹寒香散幽独。xī fēng luò rì chuī fāng jú,gòng yì hán xiāng sàn yōu dú。
困穷拂郁岂徒尔,况我霜毫未应秃。kùn qióng fú yù qǐ tú ěr,kuàng wǒ shuāng háo wèi yīng tū。
君不见芙蓉花生江皋,秋风未至宁萧条。jūn bù jiàn fú róng huā shēng jiāng gāo,qiū fēng wèi zhì níng xiāo tiáo。
又不见千里驹服盐车,霜蹄一蹶气转加。yòu bù jiàn qiān lǐ jū fú yán chē,shuāng tí yī jué qì zhuǎn jiā。
丈夫结束自有地,肯学儿女空愁嗟。zhàng fū jié shù zì yǒu dì,kěn xué ér nǚ kōng chóu jiē。
风帘日暮展书读,炳炳丹青照人目。fēng lián rì mù zhǎn shū dú,bǐng bǐng dān qīng zhào rén mù。
临渊羡鱼知已非,呼童静掩林间屋。lín yuān xiàn yú zhī yǐ fēi,hū tóng jìng yǎn lín jiān wū。

顾清

明松江府华亭人,字士廉,号东江。弘治六年进士。授编修,进侍读。平生以名节自励。正德初刘瑾擅权,同邑张文冕附之为显宦,清即绝不与通。瑾衔之,出为南京兵部员外郎。瑾诛,累迁礼部右侍郎。前后请立太子、罢巡幸,疏凡十数上。嘉靖初以礼部尚书致仕,卒谥文僖。工书,笔致清劲。有《松江府志》、《傍秋亭杂记》、《东江家藏集》。 顾清的作品>>

猜您喜欢

中秋夜客散步月中庭忽忆陆舜卿南归乞诗时正多雨索笔书赠

顾清

高飞独鹤想华亭,出海冰轮到晓清。gāo fēi dú hè xiǎng huá tíng,chū hǎi bīng lún dào xiǎo qīng。
林影波光四千里,看君一路镜中行。lín yǐng bō guāng sì qiān lǐ,kàn jūn yī lù jìng zhōng xíng。

营缮所副姑苏陆云与予同年生而母尚无恙乞归得许以小像索题为书绝句

顾清

鹤骨崚嶒鬓有丝,青衫才著便思归。hè gǔ léng céng bìn yǒu sī,qīng shān cái zhù biàn sī guī。
高堂幸有亲堪养,未必功名与愿违。gāo táng xìng yǒu qīn kān yǎng,wèi bì gōng míng yǔ yuàn wéi。

天彝生日乡里诸公会于小园赋鹤亭芝瑞诗各次其韵奉谢其七

顾清

双飞唳月林间鹤,九叠蟠云石上芝。shuāng fēi lì yuè lín jiān hè,jiǔ dié pán yún shí shàng zhī。
携鹤采芝何日是,高歌聊把菊花卮。xié hè cǎi zhī hé rì shì,gāo gē liáo bǎ jú huā zhī。

冬至前一夕梦书六字甚异

顾清

自古元良惟国本,由来天子重丘民。zì gǔ yuán liáng wéi guó běn,yóu lái tiān zi zhòng qiū mín。
升平事业无多字,把笔翻思梦里身。shēng píng shì yè wú duō zì,bǎ bǐ fān sī mèng lǐ shēn。

题浔阳送客扫雪烹茶二小画

顾清

一曲琵琶月满船,虾蟆陵下玉生烟。yī qū pí pá yuè mǎn chuán,xiā má líng xià yù shēng yān。
江州便作天涯念,更有潮阳路八千。jiāng zhōu biàn zuò tiān yá niàn,gèng yǒu cháo yáng lù bā qiān。

题浔阳送客扫雪烹茶二小画

顾清

兰苕无计续鸾胶,雪水重逢锦帐羔。lán sháo wú jì xù luán jiāo,xuě shuǐ zhòng féng jǐn zhàng gāo。
合与诗家作谈柄,老韩谋国未应高。hé yǔ shī jiā zuò tán bǐng,lǎo hán móu guó wèi yīng gāo。

丙子元日示云孙时其弟应芝将晬阳寅辰录四

顾清

春衫簇簇称时裁,喜道新年上学来。chūn shān cù cù chēng shí cái,xǐ dào xīn nián shàng xué lái。
接得屠苏满堂拜,不知小弟已先杯。jiē dé tú sū mǎn táng bài,bù zhī xiǎo dì yǐ xiān bēi。

丙子元日示云孙时其弟应芝将晬阳寅辰录四

顾清

儿童贺岁满堂前,一样心情两地悬。ér tóng hè suì mǎn táng qián,yī yàng xīn qíng liǎng dì xuán。
争得便成东下计,不教凝望五云边。zhēng dé biàn chéng dōng xià jì,bù jiào níng wàng wǔ yún biān。

丙子元日示云孙时其弟应芝将晬阳寅辰录四

顾清

阳孙今日已成立,诸弟荆花共一丛。yáng sūn jīn rì yǐ chéng lì,zhū dì jīng huā gòng yī cóng。
凭仗春风好培养,并将书笔继衰翁。píng zhàng chūn fēng hǎo péi yǎng,bìng jiāng shū bǐ jì shuāi wēng。

丙子元日示云孙时其弟应芝将晬阳寅辰录四

顾清

春光又到小楼东,几日春花烂漫红。chūn guāng yòu dào xiǎo lóu dōng,jǐ rì chūn huā làn màn hóng。
细想别离缘底事,鲈鱼刚要待秋风。xì xiǎng bié lí yuán dǐ shì,lú yú gāng yào dài qiū fēng。

和师邵七言绝二首

顾清

病里春光只漫消,碧山回望转迢遥。bìng lǐ chūn guāng zhǐ màn xiāo,bì shān huí wàng zhuǎn tiáo yáo。
慈恩阁上题诗客,正得君王放早朝。cí ēn gé shàng tí shī kè,zhèng dé jūn wáng fàng zǎo cháo。

和师邵七言绝二首

顾清

老去文园渴未消,甘泉春从属车遥。lǎo qù wén yuán kě wèi xiāo,gān quán chūn cóng shǔ chē yáo。
倦来一枕山窗梦,满耳黄蜂闹午朝。juàn lái yī zhěn shān chuāng mèng,mǎn ěr huáng fēng nào wǔ cháo。

再和消字韵

顾清

几日东风冻未消,千门柳色望中遥。jǐ rì dōng fēng dòng wèi xiāo,qiān mén liǔ sè wàng zhōng yáo。
椒花柏叶宜春酒,应待明年共早朝。jiāo huā bǎi yè yí chūn jiǔ,yīng dài míng nián gòng zǎo cháo。

再和消字韵

顾清

鬓雪初凝未拟消,后来难定以前遥。bìn xuě chū níng wèi nǐ xiāo,hòu lái nán dìng yǐ qián yáo。
寻春走马长安客,虚度升平又两朝。xún chūn zǒu mǎ zhǎng ān kè,xū dù shēng píng yòu liǎng cháo。

读叶文庄病目诗有感

顾清

狼籍残书研几偏,毿毿寒雨北窗前。láng jí cán shū yán jǐ piān,sān sān hán yǔ běi chuāng qián。
客心正似泾东老,长在池亭竹树边。kè xīn zhèng shì jīng dōng lǎo,zhǎng zài chí tíng zhú shù biān。