古诗词

谒韩蕲王墓

吴宽

家国何多难,推寻为蔡童。jiā guó hé duō nán,tuī xún wèi cài tóng。
嬴秦方逐北,周室竟迁东。yíng qín fāng zhú běi,zhōu shì jìng qiān dōng。
江左朝廷在,淮南驿骑通。jiāng zuǒ cháo tíng zài,huái nán yì qí tōng。
天终怜宋土,时则有韩公。tiān zhōng lián sòng tǔ,shí zé yǒu hán gōng。
一剑横天外,诸酋在目中。yī jiàn héng tiān wài,zhū qiú zài mù zhōng。
南云当箭镞,黄盖走艨艟。nán yún dāng jiàn zú,huáng gài zǒu méng chōng。
伐越期成霸,於潜耻会戎。fá yuè qī chéng bà,yú qián chǐ huì róng。
萧墙狼跋尽,野穴鼠群空。xiāo qiáng láng bá jǐn,yě xué shǔ qún kōng。
聚米筹三镇,开门待两宫。jù mǐ chóu sān zhèn,kāi mén dài liǎng gōng。
齐王真济美,鄂国与争雄。qí wáng zhēn jì měi,è guó yǔ zhēng xióng。
有诏从中制,惟诗咏内讧。yǒu zhào cóng zhōng zhì,wéi shī yǒng nèi hòng。
闲游嗟我独,和议约谁同。xián yóu jiē wǒ dú,hé yì yuē shuí tóng。
殉葬长弓劲,题铭片石穹。xùn zàng zhǎng gōng jìn,tí míng piàn shí qióng。
龟趺呈细刻,龙额表孤忠。guī fū chéng xì kè,lóng é biǎo gū zhōng。
草树樵苏断,粢盛享祀丰。cǎo shù qiáo sū duàn,zī shèng xiǎng sì fēng。
神灵悬皎日,生气亘长虹。shén líng xuán jiǎo rì,shēng qì gèn zhǎng hóng。
异代今全盛,当论保障功。yì dài jīn quán shèng,dāng lùn bǎo zhàng gōng。

吴宽

明苏州府长洲人,字原博,号匏庵。为诸生时,即有声望,遍读《左传》、《史记》、《汉书》及唐宋大家之文。成化八年会试、廷试皆第一,授修撰。侍孝宗东宫,进讲闲雅详明。孝宗即位,迁左庶子,预修《宪宗实录》,进少詹事兼侍读学士。丁忧后,入东阁,专典诰敕。进礼部尚书。卒谥文定。宽行履高洁,不为激矫,而自守以正。其诗深厚郁,自成一家。兼工书法。有《匏庵集》。 吴宽的作品>>

猜您喜欢

马蔺草

吴宽

薿薿叶如许,丰草名可当。nǐ nǐ yè rú xǔ,fēng cǎo míng kě dāng。
花开类兰蕙,嗅之却无香。huā kāi lèi lán huì,xiù zhī què wú xiāng。
不为人所贵,独取其根长。bù wèi rén suǒ guì,dú qǔ qí gēn zhǎng。
为帚或为拂,用之材亦良。wèi zhǒu huò wèi fú,yòng zhī cái yì liáng。
根长既入土,多种河岸旁。gēn zhǎng jì rù tǔ,duō zhǒng hé àn páng。
岸崩始不善,兰蕙亦寻常。àn bēng shǐ bù shàn,lán huì yì xún cháng。

马蔺草

吴宽

难呼童子上阶来,头发髼松乱作堆。nán hū tóng zi shàng jiē lái,tóu fā péng sōng luàn zuò duī。
丰草舞风真错认,繁花浥雨欲争开。fēng cǎo wǔ fēng zhēn cuò rèn,fán huā yì yǔ yù zhēng kāi。
长镵荷处休教歇,高岸崩时合用栽。zhǎng chán hé chù xiū jiào xiē,gāo àn bēng shí hé yòng zāi。
谁拟棕榈为拂子,杜陵诗里独怜材。shuí nǐ zōng lǘ wèi fú zi,dù líng shī lǐ dú lián cái。
107«2345678