古诗词

是日往观果刻本盖世贤招饮恐客不至故绐尔乃复次韵

吴宽

出门骑马踏雪沙,玉堂吏散成空衙。chū mén qí mǎ tà xuě shā,yù táng lì sàn chéng kōng yá。
何人手剪吴江水,而我自眩梁园花。hé rén shǒu jiǎn wú jiāng shuǐ,ér wǒ zì xuàn liáng yuán huā。
客居长至叹寂寞,赖有东邻仙李家。kè jū zhǎng zhì tàn jì mò,lài yǒu dōng lín xiān lǐ jiā。
试开泥尊香泼蚁,却笑石本光翻鸦。shì kāi ní zūn xiāng pō yǐ,què xiào shí běn guāng fān yā。
清虚堂中事已往,妙墨零落随风葩。qīng xū táng zhōng shì yǐ wǎng,miào mò líng luò suí fēng pā。
空肠啖尽元修菜,渴吻煎彻庭坚茶。kōng cháng dàn jǐn yuán xiū cài,kě wěn jiān chè tíng jiān chá。
诗成一纸来万里,峒石至今椎密挝。shī chéng yī zhǐ lái wàn lǐ,dòng shí zhì jīn chuí mì wō。
浓书铁把纯绵裹,深刻蟹上潮泥爬。nóng shū tiě bǎ chún mián guǒ,shēn kè xiè shàng cháo ní pá。
似人可喜非浪语,与客争观还共嗟。shì rén kě xǐ fēi làng yǔ,yǔ kè zhēng guān hái gòng jiē。
莫言此幅字漫灭,夜久屋壁飞晴霞。mò yán cǐ fú zì màn miè,yè jiǔ wū bì fēi qíng xiá。

吴宽

明苏州府长洲人,字原博,号匏庵。为诸生时,即有声望,遍读《左传》、《史记》、《汉书》及唐宋大家之文。成化八年会试、廷试皆第一,授修撰。侍孝宗东宫,进讲闲雅详明。孝宗即位,迁左庶子,预修《宪宗实录》,进少詹事兼侍读学士。丁忧后,入东阁,专典诰敕。进礼部尚书。卒谥文定。宽行履高洁,不为激矫,而自守以正。其诗深厚郁,自成一家。兼工书法。有《匏庵集》。 吴宽的作品>>

猜您喜欢

马蔺草

吴宽

薿薿叶如许,丰草名可当。nǐ nǐ yè rú xǔ,fēng cǎo míng kě dāng。
花开类兰蕙,嗅之却无香。huā kāi lèi lán huì,xiù zhī què wú xiāng。
不为人所贵,独取其根长。bù wèi rén suǒ guì,dú qǔ qí gēn zhǎng。
为帚或为拂,用之材亦良。wèi zhǒu huò wèi fú,yòng zhī cái yì liáng。
根长既入土,多种河岸旁。gēn zhǎng jì rù tǔ,duō zhǒng hé àn páng。
岸崩始不善,兰蕙亦寻常。àn bēng shǐ bù shàn,lán huì yì xún cháng。

马蔺草

吴宽

难呼童子上阶来,头发髼松乱作堆。nán hū tóng zi shàng jiē lái,tóu fā péng sōng luàn zuò duī。
丰草舞风真错认,繁花浥雨欲争开。fēng cǎo wǔ fēng zhēn cuò rèn,fán huā yì yǔ yù zhēng kāi。
长镵荷处休教歇,高岸崩时合用栽。zhǎng chán hé chù xiū jiào xiē,gāo àn bēng shí hé yòng zāi。
谁拟棕榈为拂子,杜陵诗里独怜材。shuí nǐ zōng lǘ wèi fú zi,dù líng shī lǐ dú lián cái。
107«2345678