古诗词

题启南写游虎丘图

吴宽

云岩不减灵岩好,昨者胡为涉行潦。yún yán bù jiǎn líng yán hǎo,zuó zhě hú wèi shè xíng lǎo。
千人石上两青鞋,日出深林歌杲杲。qiān rén shí shàng liǎng qīng xié,rì chū shēn lín gē gǎo gǎo。
一时取乐能偿劳,水西山北争探讨。yī shí qǔ lè néng cháng láo,shuǐ xī shān běi zhēng tàn tǎo。
涧泉漱齿心亦清,石壁题名手亲扫。jiàn quán shù chǐ xīn yì qīng,shí bì tí míng shǒu qīn sǎo。
西去阳山十里遥,冒雨有人归不早。xī qù yáng shān shí lǐ yáo,mào yǔ yǒu rén guī bù zǎo。
明朝见话入云岩,扼紧捋须空懊恼。míng cháo jiàn huà rù yún yán,è jǐn lǚ xū kōng ào nǎo。
好山不趁晴时游,此事已差何足道。hǎo shān bù chèn qíng shí yóu,cǐ shì yǐ chà hé zú dào。
安知犹有独游人,隔水相望在阳抱。ān zhī yóu yǒu dú yóu rén,gé shuǐ xiāng wàng zài yáng bào。
何处移来此画图,我方起观俄绝倒。hé chù yí lái cǐ huà tú,wǒ fāng qǐ guān é jué dào。
诗情画意各有在,岁月依然仍可考。shī qíng huà yì gè yǒu zài,suì yuè yī rán réng kě kǎo。
虫鸡得失不须争,泡影死生难自保。chóng jī dé shī bù xū zhēng,pào yǐng sǐ shēng nán zì bǎo。
再到京华住六年,匏翁头颅欲全皓。zài dào jīng huá zhù liù nián,páo wēng tóu lú yù quán hào。
江南归计有时成,次第山行非草草。jiāng nán guī jì yǒu shí chéng,cì dì shān xíng fēi cǎo cǎo。
卧游且把画图开,鹤涧松庵亦天造。wò yóu qiě bǎ huà tú kāi,hè jiàn sōng ān yì tiān zào。
翻嫌二客不能从,回望周郎与东老。fān xián èr kè bù néng cóng,huí wàng zhōu láng yǔ dōng lǎo。

吴宽

明苏州府长洲人,字原博,号匏庵。为诸生时,即有声望,遍读《左传》、《史记》、《汉书》及唐宋大家之文。成化八年会试、廷试皆第一,授修撰。侍孝宗东宫,进讲闲雅详明。孝宗即位,迁左庶子,预修《宪宗实录》,进少詹事兼侍读学士。丁忧后,入东阁,专典诰敕。进礼部尚书。卒谥文定。宽行履高洁,不为激矫,而自守以正。其诗深厚郁,自成一家。兼工书法。有《匏庵集》。 吴宽的作品>>

猜您喜欢

马蔺草

吴宽

薿薿叶如许,丰草名可当。nǐ nǐ yè rú xǔ,fēng cǎo míng kě dāng。
花开类兰蕙,嗅之却无香。huā kāi lèi lán huì,xiù zhī què wú xiāng。
不为人所贵,独取其根长。bù wèi rén suǒ guì,dú qǔ qí gēn zhǎng。
为帚或为拂,用之材亦良。wèi zhǒu huò wèi fú,yòng zhī cái yì liáng。
根长既入土,多种河岸旁。gēn zhǎng jì rù tǔ,duō zhǒng hé àn páng。
岸崩始不善,兰蕙亦寻常。àn bēng shǐ bù shàn,lán huì yì xún cháng。

马蔺草

吴宽

难呼童子上阶来,头发髼松乱作堆。nán hū tóng zi shàng jiē lái,tóu fā péng sōng luàn zuò duī。
丰草舞风真错认,繁花浥雨欲争开。fēng cǎo wǔ fēng zhēn cuò rèn,fán huā yì yǔ yù zhēng kāi。
长镵荷处休教歇,高岸崩时合用栽。zhǎng chán hé chù xiū jiào xiē,gāo àn bēng shí hé yòng zāi。
谁拟棕榈为拂子,杜陵诗里独怜材。shuí nǐ zōng lǘ wèi fú zi,dù líng shī lǐ dú lián cái。
107«2345678