古诗词

情诗

王逢年

美人临高楼,青蛾眄来久。měi rén lín gāo lóu,qīng é miǎn lái jiǔ。
何许系相思,一带横塘柳。hé xǔ xì xiāng sī,yī dài héng táng liǔ。
横塘柳初齐,梁燕筑巢栖。héng táng liǔ chū qí,liáng yàn zhù cháo qī。
双双飞不去,莫蹴柳花迷。shuāng shuāng fēi bù qù,mò cù liǔ huā mí。
柳花拂罗袖,脉脉销清昼。liǔ huā fú luó xiù,mài mài xiāo qīng zhòu。
离恨几回肠,独援瑶琴奏。lí hèn jǐ huí cháng,dú yuán yáo qín zòu。
瑶琴奏还歇,燕掠楼中月。yáo qín zòu hái xiē,yàn lüè lóu zhōng yuè。
似梦昭阳宫,心将露苔结。shì mèng zhāo yáng gōng,xīn jiāng lù tái jié。

王逢年

明苏州府昆山人,字舜华,初名治,字明佐,号玄阳山人。诸生。负才傲世,应试作文,多用古文奇字,被黜。入京师谒父执,代拟书札,以有所改窜,不辞而去。淮阴鲁道徒步追之逆旅,资之以归,辑其诗为《海岱集》,王世贞作序,盛相推挹。而逢年每指摘王诗,谓为俗调。世贞怒而排之,则更自负。年八十,无病而逝。有《天禄阁外典》。 王逢年的作品>>

猜您喜欢

梅花落

王逢年

朔风凄凄洮水阴,羌声半咽清夜沉。shuò fēng qī qī táo shuǐ yīn,qiāng shēng bàn yàn qīng yè chén。
征人陇头寄春心,月寒落尽关山深。zhēng rén lǒng tóu jì chūn xīn,yuè hán luò jǐn guān shān shēn。
少妇相思搅离色,梦惊鸡塞秦云白。shǎo fù xiāng sī jiǎo lí sè,mèng jīng jī sāi qín yún bái。
1612