古诗词

张山人话旧联句二十八韵

江源

一别廿年馀,烦君问起居。yī bié niàn nián yú,fán jūn wèn qǐ jū。
疏慵甘弃置,陵厉半消除。shū yōng gān qì zhì,líng lì bàn xiāo chú。
燕蓟传书数,山林奉札疏。yàn jì chuán shū shù,shān lín fèng zhá shū。
鹿门随去任,狗监借吹嘘。lù mén suí qù rèn,gǒu jiān jiè chuī xū。
旷日叨兰省,何心梦石渠。kuàng rì dāo lán shěng,hé xīn mèng shí qú。
君方致尧舜,子特寄樵渔。jūn fāng zhì yáo shùn,zi tè jì qiáo yú。
贤矣疑王霸,狂哉匪接舆。xián yǐ yí wáng bà,kuáng zāi fěi jiē yú。
年华谢衰朽,日月惜居诸。nián huá xiè shuāi xiǔ,rì yuè xī jū zhū。
性懒惭陶侃,儿痴似阿舒。xìng lǎn cán táo kǎn,ér chī shì ā shū。
谠言真药石,经术乃菑畬。dǎng yán zhēn yào shí,jīng shù nǎi zāi shē。
忧国须怜贾,知非每愧蘧。yōu guó xū lián jiǎ,zhī fēi měi kuì qú。
上林羞献赋,光范不投书。shàng lín xiū xiàn fù,guāng fàn bù tóu shū。
音耗母金玉,行藏任毁誉。yīn hào mǔ jīn yù,xíng cáng rèn huǐ yù。
飘零君别后,辛苦我生初。piāo líng jūn bié hòu,xīn kǔ wǒ shēng chū。
旷达诗千首,英雄土一墟。kuàng dá shī qiān shǒu,yīng xióng tǔ yī xū。
酒杯乐贤圣,文字爱琼琚。jiǔ bēi lè xián shèng,wén zì ài qióng jū。
汗漫书慵寄,耽吟发懒梳。hàn màn shū yōng jì,dān yín fā lǎn shū。
归栖惭倦鸟,闲散羡游鱼。guī qī cán juàn niǎo,xián sàn xiàn yóu yú。
湖海双蓬鬓,乾坤一散樗。hú hǎi shuāng péng bìn,qián kūn yī sàn chū。
更怜新执法,仍忆旧传胪。gèng lián xīn zhí fǎ,réng yì jiù chuán lú。
日下望京国,云边指故庐。rì xià wàng jīng guó,yún biān zhǐ gù lú。
晚塘号络纬,秋水落芙蕖。wǎn táng hào luò wěi,qiū shuǐ luò fú qú。
慷慨歌铜斗,留连泛玉蛆。kāng kǎi gē tóng dòu,liú lián fàn yù qū。
只愁尊已罄,不问认何如。zhǐ chóu zūn yǐ qìng,bù wèn rèn hé rú。
高兴长投牵,雄谈数起予。gāo xīng zhǎng tóu qiān,xióng tán shù qǐ yǔ。
醉还招五柳,醒合起三闾。zuì hái zhāo wǔ liǔ,xǐng hé qǐ sān lǘ。
舟子催鸣橹,奚奴促命车。zhōu zi cuī míng lǔ,xī nú cù mìng chē。
相逢又相别,分手莫踟蹰。xiāng féng yòu xiāng bié,fēn shǒu mò chí chú。

江源

明广东番禺人,字一原。成化五年进士。任上饶知县,清讼狱,百姓感服。迁户部主事,历郎中,清慎自持,且有文誉。以忤权贵出为江西按察佥事。综理屯田水利,烛奸刷弊,不动声色。擢四川副使,乞休归,优游泉石,以诗自娱。卒年七十二。有《桂轩集》。 江源的作品>>

猜您喜欢

闺情代八首

江源

自从车马出门朝,却算游程岁月遥。zì cóng chē mǎ chū mén cháo,què suàn yóu chéng suì yuè yáo。
何处相思不相见,灞西风雨正潇潇。hé chù xiāng sī bù xiāng jiàn,bà xī fēng yǔ zhèng xiāo xiāo。

闺情代八首

江源

愁心一倍长离忧,前值东风后值秋。chóu xīn yī bèi zhǎng lí yōu,qián zhí dōng fēng hòu zhí qiū。
敲断玉钗红烛冷,计程今日到凉州。qiāo duàn yù chāi hóng zhú lěng,jì chéng jīn rì dào liáng zhōu。

闺情代八首

江源

喜多行坐白头吟,碧海青天夜夜心。xǐ duō xíng zuò bái tóu yín,bì hǎi qīng tiān yè yè xīn。
家在楚乡身在蜀,更无消息到于今。jiā zài chǔ xiāng shēn zài shǔ,gèng wú xiāo xī dào yú jīn。

闺情代八首

江源

多病多愁损少年,封书寄与泪潺湲。duō bìng duō chóu sǔn shǎo nián,fēng shū jì yǔ lèi chán yuán。
窗残夜月人何处,楼上花枝叹独眠。chuāng cán yè yuè rén hé chù,lóu shàng huā zhī tàn dú mián。

闲居感兴六首

江源

忆归休上越王台,欲写愁肠愧不才。yì guī xiū shàng yuè wáng tái,yù xiě chóu cháng kuì bù cái。
跨马出郊时极目,谁家桃李乱中开。kuà mǎ chū jiāo shí jí mù,shuí jiā táo lǐ luàn zhōng kāi。

闲居感兴六首

江源

家在枚皋旧宅边,浊醪粗饭任吾年。jiā zài méi gāo jiù zhái biān,zhuó láo cū fàn rèn wú nián。
是非莫问门前客,万古知心只老天。shì fēi mò wèn mén qián kè,wàn gǔ zhī xīn zhǐ lǎo tiān。

闲居感兴六首

江源

往事空成半醉来,寸心争忍不成灰。wǎng shì kōng chéng bàn zuì lái,cùn xīn zhēng rěn bù chéng huī。
眼看朝市为陵客,莫遣黄金漫作堆。yǎn kàn cháo shì wèi líng kè,mò qiǎn huáng jīn màn zuò duī。

闲居感兴六首

江源

兵书一箧老无功,独倚栏干怅望中。bīng shū yī qiè lǎo wú gōng,dú yǐ lán gàn chàng wàng zhōng。
几处松筠烧后死,等闲桃李即春红。jǐ chù sōng yún shāo hòu sǐ,děng xián táo lǐ jí chūn hóng。

闲居感兴六首

江源

道非身外更何求,一室无喧事事幽。dào fēi shēn wài gèng hé qiú,yī shì wú xuān shì shì yōu。
试问繁华何处在,石家金谷水空流。shì wèn fán huá hé chù zài,shí jiā jīn gǔ shuǐ kōng liú。

闲居感兴六首

江源

万古交驰一片尘,每回回首即长颦。wàn gǔ jiāo chí yī piàn chén,měi huí huí shǒu jí zhǎng pín。
终军壮节堆黄土,何用浮名绊此身。zhōng jūn zhuàng jié duī huáng tǔ,hé yòng fú míng bàn cǐ shēn。

暮春言怀五首

江源

柳底花阴压路尘,风光别我苦吟身。liǔ dǐ huā yīn yā lù chén,fēng guāng bié wǒ kǔ yín shēn。
春风堪赏还堪恨,一片花飞减却春。chūn fēng kān shǎng hái kān hèn,yī piàn huā fēi jiǎn què chūn。

暮春言怀五首

江源

一片花飞减却春,半随流水半随尘。yī piàn huā fēi jiǎn què chūn,bàn suí liú shuǐ bàn suí chén。
临阶一盏悲春酒,似共东风别有因。lín jiē yī zhǎn bēi chūn jiǔ,shì gòng dōng fēng bié yǒu yīn。

暮春言怀五首

江源

带叶梨花独送春,先期零落更愁人。dài yè lí huā dú sòng chūn,xiān qī líng luò gèng chóu rén。
莫辞酒盏十分醉,明日池塘是绿阴。mò cí jiǔ zhǎn shí fēn zuì,míng rì chí táng shì lǜ yīn。

暮春言怀五首

江源

明日池塘是绿阴,池边扶杖欲闲吟。míng rì chí táng shì lǜ yīn,chí biān fú zhàng yù xián yín。
一春酒费知多少,谁乞长安取酒金。yī chūn jiǔ fèi zhī duō shǎo,shuí qǐ zhǎng ān qǔ jiǔ jīn。

悼亡二十五首

江源

几年辛苦与君同,绿绮离弦海鹤空。jǐ nián xīn kǔ yǔ jūn tóng,lǜ qǐ lí xián hǎi hè kōng。
何处曾经同望月,画楼西畔桂堂东。hé chù céng jīng tóng wàng yuè,huà lóu xī pàn guì táng dōng。