古诗词

宝泽卷为陈司训题

江源

考亭夫子小学书,岂非大学之权舆。kǎo tíng fū zi xiǎo xué shū,qǐ fēi dà xué zhī quán yú。
修齐治平不出此,欲我小子佩服身心与之俱。xiū qí zhì píng bù chū cǐ,yù wǒ xiǎo zi pèi fú shēn xīn yǔ zhī jù。
守拙老翁默契此,手抄教子真良图。shǒu zhuō lǎo wēng mò qì cǐ,shǒu chāo jiào zi zhēn liáng tú。
日用常行有根本,后来二子皆名儒。rì yòng cháng xíng yǒu gēn běn,hòu lái èr zi jiē míng rú。
此翁既没不可见,见此手泽当何如。cǐ wēng jì méi bù kě jiàn,jiàn cǐ shǒu zé dāng hé rú。
朝焉展之如当时之面命,暮焉展之似前日之庭趋。cháo yān zhǎn zhī rú dāng shí zhī miàn mìng,mù yān zhǎn zhī shì qián rì zhī tíng qū。
羹墙之见亦若此,寒暑与具无斯须。gēng qiáng zhī jiàn yì ruò cǐ,hán shǔ yǔ jù wú sī xū。
百年自我敢废坠,芸香裹里无蠹鱼。bǎi nián zì wǒ gǎn fèi zhuì,yún xiāng guǒ lǐ wú dù yú。
宝此手泽得所宝,不宝明月与璠玙。bǎo cǐ shǒu zé dé suǒ bǎo,bù bǎo míng yuè yǔ fán yú。
斯人即此见至孝,无乃大舜之徒欤。sī rén jí cǐ jiàn zhì xiào,wú nǎi dà shùn zhī tú yú。
吁噫,古人陈迹弗复道,且看今人积金万万与子何其愚。xū yī,gǔ rén chén jì fú fù dào,qiě kàn jīn rén jī jīn wàn wàn yǔ zi hé qí yú。
奈何身后肉未冷,遭此不肖荡折而无馀。nài hé shēn hòu ròu wèi lěng,zāo cǐ bù xiào dàng zhé ér wú yú。
何如此翁善遗子,子亦体亲诚不孤。hé rú cǐ wēng shàn yí zi,zi yì tǐ qīn chéng bù gū。
父慈子孝两相得,足为后世后学之楷模。fù cí zi xiào liǎng xiāng dé,zú wèi hòu shì hòu xué zhī kǎi mó。

江源

明广东番禺人,字一原。成化五年进士。任上饶知县,清讼狱,百姓感服。迁户部主事,历郎中,清慎自持,且有文誉。以忤权贵出为江西按察佥事。综理屯田水利,烛奸刷弊,不动声色。擢四川副使,乞休归,优游泉石,以诗自娱。卒年七十二。有《桂轩集》。 江源的作品>>

猜您喜欢

题画四首

江源

水白山青逸兴孤,扁舟此老鹿门徒。shuǐ bái shān qīng yì xīng gū,biǎn zhōu cǐ lǎo lù mén tú。
满江风月用不尽,何必君王乞鉴湖。mǎn jiāng fēng yuè yòng bù jǐn,hé bì jūn wáng qǐ jiàn hú。

睡起

江源

一雨行台酷暑消,凉回衾簟睡偏饶。yī yǔ xíng tái kù shǔ xiāo,liáng huí qīn diàn shuì piān ráo。
无端一枕乡山梦,曾到春风碧水桥。wú duān yī zhěn xiāng shān mèng,céng dào chūn fēng bì shuǐ qiáo。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

一春翠辇不曾过,敢恨青娥皓齿歌。yī chūn cuì niǎn bù céng guò,gǎn hèn qīng é hào chǐ gē。
丹凤不传天上信,九重安否近如何。dān fèng bù chuán tiān shàng xìn,jiǔ zhòng ān fǒu jìn rú hé。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

开遍酴醾满院香,宫临催我踏春阳。kāi biàn tú mí mǎn yuàn xiāng,gōng lín cuī wǒ tà chūn yáng。
重门深锁无行处,闲看宫莺过禁墙。zhòng mén shēn suǒ wú xíng chù,xián kàn gōng yīng guò jìn qiáng。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

十度春风老翠娥,君恩不似旧时多。shí dù chūn fēng lǎo cuì é,jūn ēn bù shì jiù shí duō。
海棠花下烧银烛,照见金车别院过。hǎi táng huā xià shāo yín zhú,zhào jiàn jīn chē bié yuàn guò。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

寂寥柘馆绕宫墙,辇路经春草色芳。jì liáo zhè guǎn rào gōng qiáng,niǎn lù jīng chūn cǎo sè fāng。
见说良家进倾国,仍闻方士访华阳。jiàn shuō liáng jiā jìn qīng guó,réng wén fāng shì fǎng huá yáng。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

昨夜东风入建章,越罗初试汉宫妆。zuó yè dōng fēng rù jiàn zhāng,yuè luó chū shì hàn gōng zhuāng。
可怜春困多消瘦,羞向君王乞药方。kě lián chūn kùn duō xiāo shòu,xiū xiàng jūn wáng qǐ yào fāng。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

清阳如幄雨梅肥,长日深宫赋绿衣。qīng yáng rú wò yǔ méi féi,zhǎng rì shēn gōng fù lǜ yī。
约伴纳凉亭上去,生憎双蝶傍帘飞。yuē bàn nà liáng tíng shàng qù,shēng zēng shuāng dié bàng lián fēi。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

避暑宫中纳午凉,篆烟风袅博山香。bì shǔ gōng zhōng nà wǔ liáng,zhuàn yān fēng niǎo bó shān xiāng。
宫前杨柳更含雨,宫后葵花空向阳。gōng qián yáng liǔ gèng hán yǔ,gōng hòu kuí huā kōng xiàng yáng。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

玉阶辞后隔关山,镜里流光似转环。yù jiē cí hòu gé guān shān,jìng lǐ liú guāng shì zhuǎn huán。
又是困人时节至,龙盘慵整凤笙闲。yòu shì kùn rén shí jié zhì,lóng pán yōng zhěng fèng shēng xián。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

见说君王在雪宫,南风一曲彻遥空。jiàn shuō jūn wáng zài xuě gōng,nán fēng yī qū chè yáo kōng。
更将无逸消长日,不管相如赋最工。gèng jiāng wú yì xiāo zhǎng rì,bù guǎn xiāng rú fù zuì gōng。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

四月时光过柳花,玉容随分度年华。sì yuè shí guāng guò liǔ huā,yù róng suí fēn dù nián huá。
长门一样闲风景,犹胜明妃别汉家。zhǎng mén yī yàng xián fēng jǐng,yóu shèng míng fēi bié hàn jiā。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

一声新雁送清秋,金屋凉生酷暑收。yī shēng xīn yàn sòng qīng qiū,jīn wū liáng shēng kù shǔ shōu。
鳷鹊楼头今七夕,欲将心事问牵牛。zhī què lóu tóu jīn qī xī,yù jiāng xīn shì wèn qiān niú。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

青娥曾侍内家宴,少别鸾舆思万千。qīng é céng shì nèi jiā yàn,shǎo bié luán yú sī wàn qiān。
况复西风无限恨,镜中衰飒不如前。kuàng fù xī fēng wú xiàn hèn,jìng zhōng shuāi sà bù rú qián。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

一夕凉风入紫青,偶逢摇落又心惊。yī xī liáng fēng rù zǐ qīng,ǒu féng yáo luò yòu xīn jīng。
未央夙夜频来往,起抱衾裯看启明。wèi yāng sù yè pín lái wǎng,qǐ bào qīn chóu kàn qǐ míng。