古诗词

古长门怨

江源

昔有佳人公孙氏,婵娟花艳无人及。xī yǒu jiā rén gōng sūn shì,chán juān huā yàn wú rén jí。
□□□绽牡丹□,猩红带露海棠湿。zhàn mǔ dān,xīng hóng dài lù hǎi táng shī。
才可颜容十五馀,枇杷花下闭门居。cái kě yán róng shí wǔ yú,pí pá huā xià bì mén jū。
低鬟缓视抱明月,风骨自是倾城姝。dī huán huǎn shì bào míng yuè,fēng gǔ zì shì qīng chéng shū。
一朝选在君王侧,天子非常赏颜色。yī cháo xuǎn zài jūn wáng cè,tiān zi fēi cháng shǎng yán sè。
黄金作身双飞龙,更有红颜生羽翼。huáng jīn zuò shēn shuāng fēi lóng,gèng yǒu hóng yán shēng yǔ yì。
仙台蛾眉秦镜明,黄金阁上晚妆成。xiān tái é méi qín jìng míng,huáng jīn gé shàng wǎn zhuāng chéng。
罗襦宝带为君解,犹自君王说小名。luó rú bǎo dài wèi jūn jiě,yóu zì jūn wáng shuō xiǎo míng。
姊妹弟兄皆列上,百事胜人健如虎。zǐ mèi dì xiōng jiē liè shàng,bǎi shì shèng rén jiàn rú hǔ。
朝弄琼箫下彩云,催弦急管为君舞。cháo nòng qióng xiāo xià cǎi yún,cuī xián jí guǎn wèi jūn wǔ。
燕赵美女三千人,三千宠爱在一身。yàn zhào měi nǚ sān qiān rén,sān qiān chǒng ài zài yī shēn。
横垂宝幄同心结,生死自谓长随君。héng chuí bǎo wò tóng xīn jié,shēng sǐ zì wèi zhǎng suí jūn。
何言中路遭弃捐,东飞百劳西飞燕。hé yán zhōng lù zāo qì juān,dōng fēi bǎi láo xī fēi yàn。
苍蝇苍蝇奈尔何,黄金销烁素丝变。cāng yíng cāng yíng nài ěr hé,huáng jīn xiāo shuò sù sī biàn。
几许幽情欲话难,讵随中妇凤楼寒。jǐ xǔ yōu qíng yù huà nán,jù suí zhōng fù fèng lóu hán。
相思相见知何日,抱得秦筝不忍弹。xiāng sī xiāng jiàn zhī hé rì,bào dé qín zhēng bù rěn dàn。
翻手作云覆作雨,君恩反复谁能数。fān shǒu zuò yún fù zuò yǔ,jūn ēn fǎn fù shuí néng shù。
二十三春长信宫,谁人不忘此离苦。èr shí sān chūn zhǎng xìn gōng,shuí rén bù wàng cǐ lí kǔ。
夜如何其夜未央,独眠人起合欢床。yè rú hé qí yè wèi yāng,dú mián rén qǐ hé huān chuáng。
泪痕不与君恩断,共滴长门一夜长。lèi hén bù yǔ jūn ēn duàn,gòng dī zhǎng mén yī yè zhǎng。
珠帘粉泽无人顾,吊影徘徊独愁暮。zhū lián fěn zé wú rén gù,diào yǐng pái huái dú chóu mù。
古来万事皆由命,错把黄金买词赋。gǔ lái wàn shì jiē yóu mìng,cuò bǎ huáng jīn mǎi cí fù。
奉帚平明金殿开,昭阳歌吹风送来。fèng zhǒu píng míng jīn diàn kāi,zhāo yáng gē chuī fēng sòng lái。
须吏宫女传来信,飞燕昭阳侍寝回。xū lì gōng nǚ chuán lái xìn,fēi yàn zhāo yáng shì qǐn huí。
劝君且莫夸头角,自古佳人多命薄。quàn jūn qiě mò kuā tóu jiǎo,zì gǔ jiā rén duō mìng báo。
高山成谷沧海填,木槿朝看暮还落。gāo shān chéng gǔ cāng hǎi tián,mù jǐn cháo kàn mù hái luò。
世俗宁知伪与真,还同弃妾逐新人。shì sú níng zhī wěi yǔ zhēn,hái tóng qì qiè zhú xīn rén。
但看古来盛名下,屈膝铜铺锁阿甄。dàn kàn gǔ lái shèng míng xià,qū xī tóng pù suǒ ā zhēn。
蓬首不梳心历乱,玉枕夜寒鱼信断。péng shǒu bù shū xīn lì luàn,yù zhěn yè hán yú xìn duàn。
岁暮云矣增离忧,不道流年暗中换。suì mù yún yǐ zēng lí yōu,bù dào liú nián àn zhōng huàn。
冬至阳生春又来,百花辇路为苍苔。dōng zhì yáng shēng chūn yòu lái,bǎi huā niǎn lù wèi cāng tái。
无因并写春风恨,一寸相思一寸灰。wú yīn bìng xiě chūn fēng hèn,yī cùn xiāng sī yī cùn huī。
兰闱琼芳积烟露,草色年年旧宫路。lán wéi qióng fāng jī yān lù,cǎo sè nián nián jiù gōng lù。
梨花满地不开门,凤辇不来春又暮。lí huā mǎn dì bù kāi mén,fèng niǎn bù lái chūn yòu mù。
伤春未已复悲秋,海色西风十二楼。shāng chūn wèi yǐ fù bēi qiū,hǎi sè xī fēng shí èr lóu。
思牵今夜肠应直,河汉三更看斗牛。sī qiān jīn yè cháng yīng zhí,hé hàn sān gèng kàn dòu niú。
秋去秋来几恩怨,天上人间不想见。qiū qù qiū lái jǐ ēn yuàn,tiān shàng rén jiān bù xiǎng jiàn。
班姬饮恨长信宫,却恨含情掩秋扇。bān jī yǐn hèn zhǎng xìn gōng,què hèn hán qíng yǎn qiū shàn。
白日寻思夜梦频,梦来何处更为云。bái rì xún sī yè mèng pín,mèng lái hé chù gèng wèi yún。
传闻纨扇恩未歇,万一君王起旧人。chuán wén wán shàn ēn wèi xiē,wàn yī jūn wáng qǐ jiù rén。
春秋四气更回换,鸳被相思双带缓。chūn qiū sì qì gèng huí huàn,yuān bèi xiāng sī shuāng dài huǎn。
功名宝贵若长在,菖蒲花开月长满。gōng míng bǎo guì ruò zhǎng zài,chāng pú huā kāi yuè zhǎng mǎn。
宛转蛾眉能几时,无盐何用妒西施。wǎn zhuǎn é méi néng jǐ shí,wú yán hé yòng dù xī shī。
世情都付东流水,为君起唱长相思。shì qíng dōu fù dōng liú shuǐ,wèi jūn qǐ chàng zhǎng xiāng sī。
不独凄凉眼前事,近代君臣亦如此。bù dú qī liáng yǎn qián shì,jìn dài jūn chén yì rú cǐ。
屈原憔悴滞江潭,萧何下狱淮阴死。qū yuán qiáo cuì zhì jiāng tán,xiāo hé xià yù huái yīn sǐ。
世间反复不易陈,金杯且酌休辞频。shì jiān fǎn fù bù yì chén,jīn bēi qiě zhuó xiū cí pín。
但看古来歌舞地,柏梁铜雀生黄尘。dàn kàn gǔ lái gē wǔ dì,bǎi liáng tóng què shēng huáng chén。

江源

明广东番禺人,字一原。成化五年进士。任上饶知县,清讼狱,百姓感服。迁户部主事,历郎中,清慎自持,且有文誉。以忤权贵出为江西按察佥事。综理屯田水利,烛奸刷弊,不动声色。擢四川副使,乞休归,优游泉石,以诗自娱。卒年七十二。有《桂轩集》。 江源的作品>>

猜您喜欢

题画四首

江源

水白山青逸兴孤,扁舟此老鹿门徒。shuǐ bái shān qīng yì xīng gū,biǎn zhōu cǐ lǎo lù mén tú。
满江风月用不尽,何必君王乞鉴湖。mǎn jiāng fēng yuè yòng bù jǐn,hé bì jūn wáng qǐ jiàn hú。

睡起

江源

一雨行台酷暑消,凉回衾簟睡偏饶。yī yǔ xíng tái kù shǔ xiāo,liáng huí qīn diàn shuì piān ráo。
无端一枕乡山梦,曾到春风碧水桥。wú duān yī zhěn xiāng shān mèng,céng dào chūn fēng bì shuǐ qiáo。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

一春翠辇不曾过,敢恨青娥皓齿歌。yī chūn cuì niǎn bù céng guò,gǎn hèn qīng é hào chǐ gē。
丹凤不传天上信,九重安否近如何。dān fèng bù chuán tiān shàng xìn,jiǔ zhòng ān fǒu jìn rú hé。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

开遍酴醾满院香,宫临催我踏春阳。kāi biàn tú mí mǎn yuàn xiāng,gōng lín cuī wǒ tà chūn yáng。
重门深锁无行处,闲看宫莺过禁墙。zhòng mén shēn suǒ wú xíng chù,xián kàn gōng yīng guò jìn qiáng。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

十度春风老翠娥,君恩不似旧时多。shí dù chūn fēng lǎo cuì é,jūn ēn bù shì jiù shí duō。
海棠花下烧银烛,照见金车别院过。hǎi táng huā xià shāo yín zhú,zhào jiàn jīn chē bié yuàn guò。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

寂寥柘馆绕宫墙,辇路经春草色芳。jì liáo zhè guǎn rào gōng qiáng,niǎn lù jīng chūn cǎo sè fāng。
见说良家进倾国,仍闻方士访华阳。jiàn shuō liáng jiā jìn qīng guó,réng wén fāng shì fǎng huá yáng。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

昨夜东风入建章,越罗初试汉宫妆。zuó yè dōng fēng rù jiàn zhāng,yuè luó chū shì hàn gōng zhuāng。
可怜春困多消瘦,羞向君王乞药方。kě lián chūn kùn duō xiāo shòu,xiū xiàng jūn wáng qǐ yào fāng。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

清阳如幄雨梅肥,长日深宫赋绿衣。qīng yáng rú wò yǔ méi féi,zhǎng rì shēn gōng fù lǜ yī。
约伴纳凉亭上去,生憎双蝶傍帘飞。yuē bàn nà liáng tíng shàng qù,shēng zēng shuāng dié bàng lián fēi。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

避暑宫中纳午凉,篆烟风袅博山香。bì shǔ gōng zhōng nà wǔ liáng,zhuàn yān fēng niǎo bó shān xiāng。
宫前杨柳更含雨,宫后葵花空向阳。gōng qián yáng liǔ gèng hán yǔ,gōng hòu kuí huā kōng xiàng yáng。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

玉阶辞后隔关山,镜里流光似转环。yù jiē cí hòu gé guān shān,jìng lǐ liú guāng shì zhuǎn huán。
又是困人时节至,龙盘慵整凤笙闲。yòu shì kùn rén shí jié zhì,lóng pán yōng zhěng fèng shēng xián。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

见说君王在雪宫,南风一曲彻遥空。jiàn shuō jūn wáng zài xuě gōng,nán fēng yī qū chè yáo kōng。
更将无逸消长日,不管相如赋最工。gèng jiāng wú yì xiāo zhǎng rì,bù guǎn xiāng rú fù zuì gōng。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

四月时光过柳花,玉容随分度年华。sì yuè shí guāng guò liǔ huā,yù róng suí fēn dù nián huá。
长门一样闲风景,犹胜明妃别汉家。zhǎng mén yī yàng xián fēng jǐng,yóu shèng míng fēi bié hàn jiā。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

一声新雁送清秋,金屋凉生酷暑收。yī shēng xīn yàn sòng qīng qiū,jīn wū liáng shēng kù shǔ shōu。
鳷鹊楼头今七夕,欲将心事问牵牛。zhī què lóu tóu jīn qī xī,yù jiāng xīn shì wèn qiān niú。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

青娥曾侍内家宴,少别鸾舆思万千。qīng é céng shì nèi jiā yàn,shǎo bié luán yú sī wàn qiān。
况复西风无限恨,镜中衰飒不如前。kuàng fù xī fēng wú xiàn hèn,jìng zhōng shuāi sà bù rú qián。

拟唐人四时宫词二十首次官汝清韵春词

江源

一夕凉风入紫青,偶逢摇落又心惊。yī xī liáng fēng rù zǐ qīng,ǒu féng yáo luò yòu xīn jīng。
未央夙夜频来往,起抱衾裯看启明。wèi yāng sù yè pín lái wǎng,qǐ bào qīn chóu kàn qǐ míng。