古诗词

松州即事四十韵

江源

松潘何崎岖,藩屏我全蜀。sōng pān hé qí qū,fān píng wǒ quán shǔ。
城郭半据山,山椒戍兵屋。chéng guō bàn jù shān,shān jiāo shù bīng wū。
王垒入望遥,金蓬插天绿。wáng lěi rù wàng yáo,jīn péng chā tiān lǜ。
时候绝氛祲,天气颇清淑。shí hòu jué fēn jìn,tiān qì pǒ qīng shū。
风洞迤逦来,雪栏似堆玉。fēng dòng yí lǐ lái,xuě lán shì duī yù。
偏桥起冰崖,险径傍山麓。piān qiáo qǐ bīng yá,xiǎn jìng bàng shān lù。
分水灌两河,如雷震坤轴。fēn shuǐ guàn liǎng hé,rú léi zhèn kūn zhóu。
孤城限番汉,谙羌别生熟。gū chéng xiàn fān hàn,ān qiāng bié shēng shú。
闾阎列蜂房,郊野屯蓄牧。lǘ yán liè fēng fáng,jiāo yě tún xù mù。
秋冬重雪霰,春夏少温燠。qiū dōng zhòng xuě xiàn,chūn xià shǎo wēn yù。
水寒无嘉鱼,地冻乏美谷。shuǐ hán wú jiā yú,dì dòng fá měi gǔ。
小麦但芃芃,青科亦彧彧。xiǎo mài dàn péng péng,qīng kē yì yù yù。
粉团岂奇葩,圆根当嘉蔌。fěn tuán qǐ qí pā,yuán gēn dāng jiā sù。
号风饶长松,辟俗鲜修竹。hào fēng ráo zhǎng sōng,pì sú xiān xiū zhú。
春到不闻鹃,秋来亦无菊。chūn dào bù wén juān,qiū lái yì wú jú。
犏牛日鬻市,甘松气披馥。piān niú rì yù shì,gān sōng qì pī fù。
男女乏礼度,颇似郑卫俗。nán nǚ fá lǐ dù,pǒ shì zhèng wèi sú。
不识耕织劳,但美食与服。bù shí gēng zhī láo,dàn měi shí yǔ fú。
胡为出纳地,玩法纷驰逐。hú wèi chū nà dì,wán fǎ fēn chí zhú。
观风费督责,中心亦惭恧。guān fēng fèi dū zé,zhōng xīn yì cán nǜ。
谁为哀寡妻,我复念茕独。shuí wèi āi guǎ qī,wǒ fù niàn qióng dú。
东西南北人,百货此辏辐。dōng xī nán běi rén,bǎi huò cǐ còu fú。
兹土虽靡产,肥鲜足水陆。zī tǔ suī mí chǎn,féi xiān zú shuǐ lù。
守戍十卫兵,输挽列郡粟。shǒu shù shí wèi bīng,shū wǎn liè jùn sù。
奔走日夕劳,能不起怨讟。bēn zǒu rì xī láo,néng bù qǐ yuàn dú。
羌妇出负薪,羌儿亦贩犊。qiāng fù chū fù xīn,qiāng ér yì fàn dú。
砗磲饰辫发,铜镯喜妆束。chē qú shì biàn fā,tóng zhuó xǐ zhuāng shù。
毡被长覆硕,桶裙不掩足。zhān bèi zhǎng fù shuò,tǒng qún bù yǎn zú。
碉房散以居,羊膀灸而卜。diāo fáng sàn yǐ jū,yáng bǎng jiǔ ér bo。
御寒布撚毛,交易契刻木。yù hán bù niǎn máo,jiāo yì qì kè mù。
乳酪供茶汤,馓巴代饘粥。rǔ lào gōng chá tāng,sǎn bā dài zhān zhōu。
闻此惕我心,见此眩我目。wén cǐ tì wǒ xīn,jiàn cǐ xuàn wǒ mù。
筹边经年废,镇松倚云矗。chóu biān jīng nián fèi,zhèn sōng yǐ yún chù。
韦李远千载,孰可继芳躅。wéi lǐ yuǎn qiān zài,shú kě jì fāng zhú。
恩威仗明主,纪纲赖吾属。ēn wēi zhàng míng zhǔ,jì gāng lài wú shǔ。
大将号令明,偏裨亦整肃。dà jiāng hào lìng míng,piān bì yì zhěng sù。
无数胸中甲,岂但十万镞。wú shù xiōng zhōng jiǎ,qǐ dàn shí wàn zú。
如日丽中天,传语十五□。rú rì lì zhōng tiān,chuán yǔ shí wǔ。
我行且抚绥,不忍致穷黩。wǒ xíng qiě fǔ suí,bù rěn zhì qióng dú。
毋□大羊性,毋肆虎狼毒。wú dà yáng xìng,wú sì hǔ láng dú。
从此须革心,享兹太平福。cóng cǐ xū gé xīn,xiǎng zī tài píng fú。

江源

明广东番禺人,字一原。成化五年进士。任上饶知县,清讼狱,百姓感服。迁户部主事,历郎中,清慎自持,且有文誉。以忤权贵出为江西按察佥事。综理屯田水利,烛奸刷弊,不动声色。擢四川副使,乞休归,优游泉石,以诗自娱。卒年七十二。有《桂轩集》。 江源的作品>>

猜您喜欢

宫词

江源

风雨深宫即杜门,寻思时事百千端。fēng yǔ shēn gōng jí dù mén,xún sī shí shì bǎi qiān duān。
朝阳只恐无鸣凤,不是君王薄谏官。cháo yáng zhǐ kǒng wú míng fèng,bù shì jūn wáng báo jiàn guān。

宫词

江源

君恩自是如天阔,妾命生来似叶轻。jūn ēn zì shì rú tiān kuò,qiè mìng shēng lái shì yè qīng。
暑去寒来颜色改,谩题纨扇寄幽情。shǔ qù hán lái yán sè gǎi,mán tí wán shàn jì yōu qíng。

宫词

江源

蹴罢秋千鬓脚垂,一春心事竟差池。cù bà qiū qiān bìn jiǎo chuí,yī chūn xīn shì jìng chà chí。
玉肌近日浑偷瘦,倩得中官唤女医。yù jī jìn rì hún tōu shòu,qiàn dé zhōng guān huàn nǚ yī。

宫词

江源

宫娃白发两盘桓,共说先朝事几般。gōng wá bái fā liǎng pán huán,gòng shuō xiān cháo shì jǐ bān。
记得相公杨绾在,太平民物似真观。jì dé xiāng gōng yáng wǎn zài,tài píng mín wù shì zhēn guān。

宫词

江源

银汉迢迢夜未央,清光不照合欢床。yín hàn tiáo tiáo yè wèi yāng,qīng guāng bù zhào hé huān chuáng。
昭阳殿里嫌更短,长信宫中苦漏长。zhāo yáng diàn lǐ xián gèng duǎn,zhǎng xìn gōng zhōng kǔ lòu zhǎng。

宫词

江源

自知妾貌殊今昔,不是君心有爱憎。zì zhī qiè mào shū jīn xī,bù shì jūn xīn yǒu ài zēng。
尚想年时恩幸倍,内园同辇妾亲曾。shàng xiǎng nián shí ēn xìng bèi,nèi yuán tóng niǎn qiè qīn céng。

宫词

江源

金屋珠帘翡翠屏,此生不道娱娉婷。jīn wū zhū lián fěi cuì píng,cǐ shēng bù dào yú pīng tíng。
君恩下及谁之赐,欲效周人咏小星。jūn ēn xià jí shuí zhī cì,yù xiào zhōu rén yǒng xiǎo xīng。

宫词

江源

不见乘舆幸集灵,未央前殿敝云屏。bù jiàn chéng yú xìng jí líng,wèi yāng qián diàn bì yún píng。
中官传得君王旨,竟召儒臣讲六经。zhōng guān chuán dé jūn wáng zhǐ,jìng zhào rú chén jiǎng liù jīng。

宫词

江源

梨云梦里听喧呼,急起苍忙问女奴。lí yún mèng lǐ tīng xuān hū,jí qǐ cāng máng wèn nǚ nú。
今日昭阳呈戏剧,君王曾怒偃师无。jīn rì zhāo yáng chéng xì jù,jūn wáng céng nù yǎn shī wú。

宫词

江源

不出深宫半月馀,苔痕将绿上阶除。bù chū shēn gōng bàn yuè yú,tái hén jiāng lǜ shàng jiē chú。
呼奴分付休轻践,留得青青殿属车。hū nú fēn fù xiū qīng jiàn,liú dé qīng qīng diàn shǔ chē。

宫词

江源

忆昨朱颜入汉宫,曾将弦管侍重瞳。yì zuó zhū yán rù hàn gōng,céng jiāng xián guǎn shì zhòng tóng。
如今抛掷长门里,细雨寒灯泣夜虫。rú jīn pāo zhì zhǎng mén lǐ,xì yǔ hán dēng qì yè chóng。

宫词

江源

永巷秋风老妾容,主恩何处着人浓。yǒng xiàng qiū fēng lǎo qiè róng,zhǔ ēn hé chù zhe rén nóng。
明妃莫恨龙沙远,对面宫墙即万重。míng fēi mò hèn lóng shā yuǎn,duì miàn gōng qiáng jí wàn zhòng。

宫词

江源

心绪纷纭懒出门,出门何处望金根。xīn xù fēn yún lǎn chū mén,chū mén hé chù wàng jīn gēn。
鹍弦欲拨无愁曲,只恐愁多更断魂。kūn xián yù bō wú chóu qū,zhǐ kǒng chóu duō gèng duàn hún。

宫词

江源

忆得年时二七春,金宫一日岁华深。yì dé nián shí èr qī chūn,jīn gōng yī rì suì huá shēn。
妾身元是杭州女,曾把中官寄饼金。qiè shēn yuán shì háng zhōu nǚ,céng bǎ zhōng guān jì bǐng jīn。

宫词

江源

一饭深宫为主忧,秋风时节献功裘。yī fàn shēn gōng wèi zhǔ yōu,qiū fēng shí jié xiàn gōng qiú。
如何近日承恩者,阿姊封秦弟拜侯。rú hé jìn rì chéng ēn zhě,ā zǐ fēng qín dì bài hóu。