古诗词

蜀道难

江源

莫高兮蜀山,莫险兮蜀水。mò gāo xī shǔ shān,mò xiǎn xī shǔ shuǐ。
千寻滟滪接锦江,万叠岷峨连玉垒。qiān xún yàn yù jiē jǐn jiāng,wàn dié mín é lián yù lěi。
巉岩石栈当中流,翻崖雪浪蛟龙愁。chán yán shí zhàn dāng zhōng liú,fān yá xuě làng jiāo lóng chóu。
纵横鸟道逼霄汉,号风老水阴云稠。zòng héng niǎo dào bī xiāo hàn,hào fēng lǎo shuǐ yīn yún chóu。
百丈危桥横铁索,咫尺颠崖悬剑阁。bǎi zhàng wēi qiáo héng tiě suǒ,zhǐ chǐ diān yá xuán jiàn gé。
行人负荷泪欲流,舟子未行胆先落。xíng rén fù hé lèi yù liú,zhōu zi wèi xíng dǎn xiān luò。
王尊策驭何壮哉,王阳回辙愁车摧。wáng zūn cè yù hé zhuàng zāi,wáng yáng huí zhé chóu chē cuī。
忠臣孝子各有见,坐令闻者徒悲哀。zhōng chén xiào zi gè yǒu jiàn,zuò lìng wén zhě tú bēi āi。
昔闻蜀道难,今历此地险。xī wén shǔ dào nán,jīn lì cǐ dì xiǎn。
辛苦曾备尝,恸哭恐未免。xīn kǔ céng bèi cháng,tòng kū kǒng wèi miǎn。
吁嗟,蜀道之险有形者,易若人心之险无形耶。xū jiē,shǔ dào zhī xiǎn yǒu xíng zhě,yì ruò rén xīn zhī xiǎn wú xíng yé。
有形之险力可防,无形之险能中伤。yǒu xíng zhī xiǎn lì kě fáng,wú xíng zhī xiǎn néng zhōng shāng。

江源

明广东番禺人,字一原。成化五年进士。任上饶知县,清讼狱,百姓感服。迁户部主事,历郎中,清慎自持,且有文誉。以忤权贵出为江西按察佥事。综理屯田水利,烛奸刷弊,不动声色。擢四川副使,乞休归,优游泉石,以诗自娱。卒年七十二。有《桂轩集》。 江源的作品>>

猜您喜欢

悼亡二十五首

江源

来是空言去绝踪,百年已短更匆匆。lái shì kōng yán qù jué zōng,bǎi nián yǐ duǎn gèng cōng cōng。
思量只合腾腾醉,赢得相思旧恨空。sī liàng zhǐ hé téng téng zuì,yíng dé xiāng sī jiù hèn kōng。

悼亡二十五首

江源

物在人亡无见期,冷猿秋雁不胜悲。wù zài rén wáng wú jiàn qī,lěng yuán qiū yàn bù shèng bēi。
天长地久有时尽,此恨绵绵未易衰。tiān zhǎng dì jiǔ yǒu shí jǐn,cǐ hèn mián mián wèi yì shuāi。

悼亡二十五首

江源

鸾镜佳人旧会稀,况逢寒食欲沾衣。luán jìng jiā rén jiù huì xī,kuàng féng hán shí yù zhān yī。
桃花落尽深红色,惆怅朱颜不复归。táo huā luò jǐn shēn hóng sè,chóu chàng zhū yán bù fù guī。

悼亡二十五首

江源

一世生离恨有馀,白云愁色满苍梧。yī shì shēng lí hèn yǒu yú,bái yún chóu sè mǎn cāng wú。
欲知此恨消难得,见尽扶桑水到枯。yù zhī cǐ hèn xiāo nán dé,jiàn jǐn fú sāng shuǐ dào kū。

悼亡二十五首

江源

不独人间夫与妻,几多红粉委黄泥。bù dú rén jiān fū yǔ qī,jǐ duō hóng fěn wěi huáng ní。
不知精爽落何处,目极伤神谁为携。bù zhī jīng shuǎng luò hé chù,mù jí shāng shén shuí wèi xié。

悼亡二十五首

江源

苍茫罗袖满尘埃,肯信愁肠日九回。cāng máng luó xiù mǎn chén āi,kěn xìn chóu cháng rì jiǔ huí。
不见玉颜空死处,碧山明月照苍苔。bù jiàn yù yán kōng sǐ chù,bì shān míng yuè zhào cāng tái。

悼亡二十五首

江源

一寸相思一寸灰,红颜无奈落花催。yī cùn xiāng sī yī cùn huī,hóng yán wú nài luò huā cuī。
九原莫叹三光隔,可是英灵许再来。jiǔ yuán mò tàn sān guāng gé,kě shì yīng líng xǔ zài lái。

悼亡二十五首

江源

剑逐惊波玉委尘,重泉一念一伤神。jiàn zhú jīng bō yù wěi chén,zhòng quán yī niàn yī shāng shén。
西楼望断芳菲节,不见当时劝酒人。xī lóu wàng duàn fāng fēi jié,bù jiàn dāng shí quàn jiǔ rén。

悼亡二十五首

江源

死生难有再回身,更结来生未了因。sǐ shēng nán yǒu zài huí shēn,gèng jié lái shēng wèi le yīn。
尽日伤心人不见,海棠风外独沾巾。jǐn rì shāng xīn rén bù jiàn,hǎi táng fēng wài dú zhān jīn。

悼亡二十五首

江源

清明时节雨纷纷,泪洒东风忆细君。qīng míng shí jié yǔ fēn fēn,lèi sǎ dōng fēng yì xì jūn。
艳骨已成兰麝土,梦来何处更为云。yàn gǔ yǐ chéng lán shè tǔ,mèng lái hé chù gèng wèi yún。

悼亡二十五首

江源

欲将修短问乾坤,独对残灯拭泪痕。yù jiāng xiū duǎn wèn qián kūn,dú duì cán dēng shì lèi hén。
人面不知何处去,独留青冢尚黄昏。rén miàn bù zhī hé chù qù,dú liú qīng zhǒng shàng huáng hūn。

悼亡二十五首

江源

不知心事与谁论,环佩空归月夜魂。bù zhī xīn shì yǔ shuí lùn,huán pèi kōng guī yuè yè hún。
歌罢彩云无觅处,娟娟霜月冷侵门。gē bà cǎi yún wú mì chù,juān juān shuāng yuè lěng qīn mén。

悼亡二十五首

江源

夫容肌骨绿云鬟,雨散云飞一饷间。fū róng jī gǔ lǜ yún huán,yǔ sàn yún fēi yī xiǎng jiān。
两处茫茫皆不见,柳花帘幕玉钩闲。liǎng chù máng máng jiē bù jiàn,liǔ huā lián mù yù gōu xián。

悼亡二十五首

江源

红颜骑竹我无缘,只住人间二十年。hóng yán qí zhú wǒ wú yuán,zhǐ zhù rén jiān èr shí nián。
回首音尘两沉绝,每逢寒食一凄然。huí shǒu yīn chén liǎng chén jué,měi féng hán shí yī qī rán。

悼亡二十五首

江源

却恨青娥误少年,忍将离恨寄哀弦。què hèn qīng é wù shǎo nián,rěn jiāng lí hèn jì āi xián。
云飞雨散知何处,空向秋波哭逝川。yún fēi yǔ sàn zhī hé chù,kōng xiàng qiū bō kū shì chuān。