古诗词

闻京师诏下志喜

王世贞

闻道将军第,荆榛车马稀。wén dào jiāng jūn dì,jīng zhēn chē mǎ xī。
交游愁姓字,部曲掩光辉。jiāo yóu chóu xìng zì,bù qū yǎn guāng huī。
日月明何损,君亲计总非。rì yuè míng hé sǔn,jūn qīn jì zǒng fēi。
陇西羞李氏,敢道汉恩微。lǒng xī xiū lǐ shì,gǎn dào hàn ēn wēi。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

文漪堂临广池前为小浮玉

王世贞

崇轩俯朱栏,修廊耸层观。chóng xuān fǔ zhū lán,xiū láng sǒng céng guān。
文漪缘飔起,鯈鱼时泮涣。wén yī yuán sī qǐ,tiáo yú shí pàn huàn。
近岛如覆敦,遥岫若层案。jìn dǎo rú fù dūn,yáo xiù ruò céng àn。
聊携二三子,相与同兹玩。liáo xié èr sān zi,xiāng yǔ tóng zī wán。
青山入我屋,素壁光凌乱。qīng shān rù wǒ wū,sù bì guāng líng luàn。
书以赏心辞,咏言仍三叹。shū yǐ shǎng xīn cí,yǒng yán réng sān tàn。

穿竹径度知还桥入文漪堂

王世贞

遥冈织丛翠,导我穿幂历。yáo gāng zhī cóng cuì,dǎo wǒ chuān mì lì。
鸟倦亦知还,况乃游人屐。niǎo juàn yì zhī hái,kuàng nǎi yóu rén jī。
窈窕得平桥,夷犹坦缃席。yǎo tiǎo dé píng qiáo,yí yóu tǎn xiāng xí。
相慰目已饱,相劳足初息。xiāng wèi mù yǐ bǎo,xiāng láo zú chū xī。
有酒故可呼,无酒茗亦得。yǒu jiǔ gù kě hū,wú jiǔ míng yì dé。

先月亭后拥竹前俯广心潭

王世贞

初日固自雄,不如初月色。chū rì gù zì xióng,bù rú chū yuè sè。
诸岭犹黯■,此亭最先得。zhū lǐng yóu àn,cǐ tíng zuì xiān dé。
微辉现眉宇,潜颖窥间隙。wēi huī xiàn méi yǔ,qián yǐng kuī jiān xì。
丛筱玉破碎,澄波金融液。cóng xiǎo yù pò suì,chéng bō jīn róng yè。
呼杯一受之,晶荧若珠珀。hū bēi yī shòu zhī,jīng yíng ruò zhū pò。
使我肺腑间,廓如广寒宅。shǐ wǒ fèi fǔ jiān,kuò rú guǎng hán zhái。

答寄屠长卿

王世贞

人固未易知,知人亦未易。rén gù wèi yì zhī,zhī rén yì wèi yì。
之子非倾盖,兴辞远相媚。zhī zi fēi qīng gài,xīng cí yuǎn xiāng mèi。
谬以良璞珍,入眼岂为贵。miù yǐ liáng pú zhēn,rù yǎn qǐ wèi guì。
余本崎嵚者,失身堕文艺。yú běn qí qīn zhě,shī shēn duò wén yì。
龙卧苟不坚,奔走成晚岁。lóng wò gǒu bù jiān,bēn zǒu chéng wǎn suì。
雕虫不利人,浮讥满天地。diāo chóng bù lì rén,fú jī mǎn tiān dì。
昌歜栖江沚,谬中圣贤嗜。chāng chù qī jiāng zhǐ,miù zhōng shèng xián shì。
愧无琼玖报,赠言或可继。kuì wú qióng jiǔ bào,zèng yán huò kě jì。
一念百里间,春荣与秋悴。yī niàn bǎi lǐ jiān,chūn róng yǔ qiū cuì。
范生始文苑,班公仅循吏。fàn shēng shǐ wén yuàn,bān gōng jǐn xún lì。
毋以簿牍烦,此中有精意。wú yǐ bù dú fán,cǐ zhōng yǒu jīng yì。

为张叟题听庵

王世贞

山神饶伎俩,时时恶声进。shān shén ráo jì liǎ,shí shí è shēng jìn。
吾子既庵居,不闻亦无尽。wú zi jì ān jū,bù wén yì wú jǐn。
云胡以听名,徒然扰方寸。yún hú yǐ tīng míng,tú rán rǎo fāng cùn。
自言百不入,一唯天是信。zì yán bǎi bù rù,yī wéi tiān shì xìn。
既传天听卑,复道天语近。jì chuán tiān tīng bēi,fù dào tiān yǔ jìn。
五十命已知,六十耳当顺。wǔ shí mìng yǐ zhī,liù shí ěr dāng shùn。
自此从心年,的应无悔吝。zì cǐ cóng xīn nián,de yīng wú huǐ lìn。
我语君莫听,君听我当论。wǒ yǔ jūn mò tīng,jūn tīng wǒ dāng lùn。
何以绝听根,悠然空五蕴。hé yǐ jué tīng gēn,yōu rán kōng wǔ yùn。

张山人寓侯先生适园得诗廿二首见示因留宿我弇州园五日而赠以此诗

王世贞

读君适园诗,留君弇园住。dú jūn shì yuán shī,liú jūn yǎn yuán zhù。
试拈弇园景,何如适园趣。shì niān yǎn yuán jǐng,hé rú shì yuán qù。
往往清夜游,亦有曹刘句。wǎng wǎng qīng yè yóu,yì yǒu cáo liú jù。
所少但乳柑,乞栽三百树。suǒ shǎo dàn rǔ gān,qǐ zāi sān bǎi shù。

题三笑图

王世贞

远公白莲社,郁若人天师。yuǎn gōng bái lián shè,yù ruò rén tiān shī。
破戒饮陶令,违誓过虎溪。pò jiè yǐn táo lìng,wéi shì guò hǔ xī。
远方一大笑,陶意竟攒眉。yuǎn fāng yī dà xiào,táo yì jìng zǎn méi。
乃知病维摩,不受弥勒窥。nǎi zhī bìng wéi mó,bù shòu mí lēi kuī。
何物陆道士,千载亦传疑。hé wù lù dào shì,qiān zài yì chuán yí。

王鸿胪同瑴乞归以养母也黎惟敬内翰合燕中诸名士以诗送之而题曰青山招隐属不佞次焉

王世贞

昔读招隐篇,白云栖桂树。xī dú zhāo yǐn piān,bái yún qī guì shù。
矫首望白云,吾亲在其处。jiǎo shǒu wàng bái yún,wú qīn zài qí chù。
是以夕上书,朝即挂冠去。shì yǐ xī shàng shū,cháo jí guà guān qù。
陋此介推怨,龙蛇安所慕。lòu cǐ jiè tuī yuàn,lóng shé ān suǒ mù。
笑彼东方达,朝薮终何据。xiào bǐ dōng fāng dá,cháo sǒu zhōng hé jù。
躬耕慧山麓,菽水足旦暮。gōng gēng huì shān lù,shū shuǐ zú dàn mù。
身隐竟焉文,吾诗耳当污。shēn yǐn jìng yān wén,wú shī ěr dāng wū。

安履山房二章为醉梦生赋上言感下言适也

王世贞

吾闻天池生,宏览周九舆。wú wén tiān chí shēng,hóng lǎn zhōu jiǔ yú。
踯躅公车门,生不与愿俱。zhí zhú gōng chē mén,shēng bù yǔ yuàn jù。
委骨傍要离,虽侠非所愉。wěi gǔ bàng yào lí,suī xiá fēi suǒ yú。
顾瞻长山址,可托千载躯。gù zhān zhǎng shān zhǐ,kě tuō qiān zài qū。
玉树埋土中,谁能废欷歔。yù shù mái tǔ zhōng,shuí néng fèi xī xū。
有子不逮养,兹焉恒结庐。yǒu zi bù dǎi yǎng,zī yān héng jié lú。
喟此泉下悰,毕力共扫除。kuì cǐ quán xià cóng,bì lì gòng sǎo chú。
慨彼尘中观,委怀在诗书。kǎi bǐ chén zhōng guān,wěi huái zài shī shū。
悠哉复悠哉,成子山泽癯。yōu zāi fù yōu zāi,chéng zi shān zé qú。

安履山房二章为醉梦生赋上言感下言适也

王世贞

丙舍依墓田,丁年托林薮。bǐng shě yī mù tián,dīng nián tuō lín sǒu。
平湖址吾前,崇山障其后。píng hú zhǐ wú qián,chóng shān zhàng qí hòu。
苍翠日夕滋,时能逗窗牖。cāng cuì rì xī zī,shí néng dòu chuāng yǒu。
梅花及桃李,谷量若升斗。méi huā jí táo lǐ,gǔ liàng ruò shēng dòu。
造物使之奢,何必皆已有。zào wù shǐ zhī shē,hé bì jiē yǐ yǒu。
主人不恒出,出则呼顾叟。zhǔ rén bù héng chū,chū zé hū gù sǒu。
缓步以当车,信足足不负。huǎn bù yǐ dāng chē,xìn zú zú bù fù。
是故安履名,无妨徇俗口。shì gù ān lǚ míng,wú fáng xùn sú kǒu。
益以废丘瘠,与室长相守。yì yǐ fèi qiū jí,yǔ shì zhǎng xiāng shǒu。

答汪子且志规也

王世贞

和璧不易采,骊珠诚难摘。hé bì bù yì cǎi,lí zhū chéng nán zhāi。
当其入手时,天地为动色。dāng qí rù shǒu shí,tiān dì wèi dòng sè。
岂无秦廷念,所戒在一失。qǐ wú qín tíng niàn,suǒ jiè zài yī shī。
重襺戢其光,惧为狙者识。zhòng jiǎn jí qí guāng,jù wèi jū zhě shí。
是以希世宝,往往韬山泽。shì yǐ xī shì bǎo,wǎng wǎng tāo shān zé。

答汪子且志规也

王世贞

峨峨岩桂芬,因风来拂鼻。é é yán guì fēn,yīn fēng lái fú bí。
冉冉谷中兰,幽芳当自媚。rǎn rǎn gǔ zhōng lán,yōu fāng dāng zì mèi。
受质宁有殊,畴能违势地。shòu zhì níng yǒu shū,chóu néng wéi shì dì。
今人贵钱刀,古人贵意气。jīn rén guì qián dāo,gǔ rén guì yì qì。
韦布而千秋,默成乃为贵。wéi bù ér qiān qiū,mò chéng nǎi wèi guì。

答汪子且志规也

王世贞

东家炼凡铅,将用给其贫。dōng jiā liàn fán qiān,jiāng yòng gěi qí pín。
西家富丹砂,鼎鼒杂然陈。xī jiā fù dān shā,dǐng zī zá rán chén。
未窥先天旨,安能妙形神。wèi kuī xiān tiān zhǐ,ān néng miào xíng shén。
彼妄固已妄,此真讵云真。bǐ wàng gù yǐ wàng,cǐ zhēn jù yún zhēn。
彼妄特误人,此真将误身。bǐ wàng tè wù rén,cǐ zhēn jiāng wù shēn。

明卿以古诗见贻谓同日得吾兄弟书且感子与之讣辞旨酸楚仆所倚和几不忍读矣

王世贞

北风摧雁行,一飞一栖止。běi fēng cuī yàn xíng,yī fēi yī qī zhǐ。
虽不罥网罗,相距数千里。suī bù juàn wǎng luó,xiāng jù shù qiān lǐ。
噭噭双鸣声,何当堕江汜。jiào jiào shuāng míng shēng,hé dāng duò jiāng sì。
赖此同心人,征弦寄流水。lài cǐ tóng xīn rén,zhēng xián jì liú shuǐ。
俯仰天地间,慨焉数知已。fǔ yǎng tiān dì jiān,kǎi yān shù zhī yǐ。
晨宿次第沈,夕照易迁晷。chén sù cì dì shěn,xī zhào yì qiān guǐ。
毋为往者叹,来者孰离此。wú wèi wǎng zhě tàn,lái zhě shú lí cǐ。
生味日以漓,代舍日以圮。shēng wèi rì yǐ lí,dài shě rì yǐ pǐ。
抱此百世知,有涯谁为纪。bào cǐ bǎi shì zhī,yǒu yá shuí wèi jì。
荆棘旦暮长,幸其当涂轨。jīng jí dàn mù zhǎng,xìng qí dāng tú guǐ。
寄声勉加餐,相将保田里。jì shēng miǎn jiā cān,xiāng jiāng bǎo tián lǐ。

孙节妇寿言

王世贞

高材孟坚妹,节烈孙奇妇。gāo cái mèng jiān mèi,jié liè sūn qí fù。
心将发共素,影与灯相守。xīn jiāng fā gòng sù,yǐng yǔ dēng xiāng shǒu。
玉润王家郎,再拜前称寿。yù rùn wáng jiā láng,zài bài qián chēng shòu。
右挟彤管书,左操叵罗酒。yòu xié tóng guǎn shū,zuǒ cāo pǒ luó jiǔ。
试读五贞篇,畴能如母否。shì dú wǔ zhēn piān,chóu néng rú mǔ fǒu。