古诗词

高阳台·代杨若衡寄外

胡汉民

别已销魂词还寄,怨东风、待拂鸾笺。bié yǐ xiāo hún cí hái jì,yuàn dōng fēng dài fú luán jiān。
枝上啼莺,惊人好梦初圆。zhī shàng tí yīng,jīng rén hǎo mèng chū yuán。
王孙不恨归期误,恨天涯、芳草年年。wáng sūn bù hèn guī qī wù,hèn tiān yá fāng cǎo nián nián。
更何堪、明月楼头,万里胡天。gèng hé kān míng yuè lóu tóu,wàn lǐ hú tiān。
飞鸿休管关山远,写相思二字,已到吟边。fēi hóng xiū guǎn guān shān yuǎn,xiě xiāng sī èr zì,yǐ dào yín biān。
翠妒红颦,故园芳讯依然。cuì dù hóng pín,gù yuán fāng xùn yī rán。
知君冰雪周旋惯,恁归鞭、不在春先。zhī jūn bīng xuě zhōu xuán guàn,nèn guī biān bù zài chūn xiān。
早安排、指点银妆,重整金钿。zǎo ān pái zhǐ diǎn yín zhuāng,zhòng zhěng jīn diàn。
猜您喜欢

满江红·和大厂,次文信国改王昭仪韵作

胡汉民

寄语诗人,可曾似、玉颜鸦色。jì yǔ shī rén,kě céng shì yù yán yā sè。
休更拟、铜仙铅泪,痛辞宫阙。xiū gèng nǐ tóng xiān qiān lèi,tòng cí gōng quē。
七发谁从枚乘后,五噫常在梁鸿侧。qī fā shuí cóng méi chéng hòu,wǔ yī cháng zài liáng hóng cè。
尽天家、倾国重佳人,升平歇。jǐn tiān jiā qīng guó zhòng jiā rén,shēng píng xiē。
繁华梦,难消灭。fán huá mèng,nán xiāo miè。
兴废事,何从说。xīng fèi shì,hé cóng shuō。
有低头神甫,子规啼血。yǒu dī tóu shén fǔ,zi guī tí xuè。
消息难凭云际雁,玲珑只见窗前月。xiāo xī nán píng yún jì yàn,líng lóng zhǐ jiàn chuāng qián yuè。
听高歌、换却断肠声,壶敲缺。tīng gāo gē huàn què duàn cháng shēng,hú qiāo quē。

满江红·和大厂,次文信国改王昭仪韵作

胡汉民

马上琵琶,谁则愿、画图生色。mǎ shàng pí pá,shuí zé yuàn huà tú shēng sè。
何况有、五津烽火,三秦城阙。hé kuàng yǒu wǔ jīn fēng huǒ,sān qín chéng quē。
思在洛阳应奋起,眠过白下曾欹侧。sī zài luò yáng yīng fèn qǐ,mián guò bái xià céng yī cè。
肯夜深、留客斗枯棋,茶烟歇。kěn yè shēn liú kè dòu kū qí,chá yān xiē。
绵上恨,难磨灭。mián shàng hèn,nán mó miè。
汉宫事,有人说。hàn gōng shì,yǒu rén shuō。
枉古今龙战,玄黄共血。wǎng gǔ jīn lóng zhàn,xuán huáng gòng xuè。
独鹤初归云万里,群莺乱舞春三月。dú hè chū guī yún wàn lǐ,qún yīng luàn wǔ chūn sān yuè。
怕石泉、槐火迫人来,驹光缺。pà shí quán huái huǒ pò rén lái,jū guāng quē。

浣溪纱寿鹤亭六十

胡汉民

南面书城傲百王。nán miàn shū chéng ào bǎi wáng。
保民耆寿在文章。bǎo mín qí shòu zài wén zhāng。
飞来仙蝶又称觞。fēi lái xiān dié yòu chēng shāng。
闲向名山寻鲍葛,笑夸年少唤潘张。xián xiàng míng shān xún bào gé,xiào kuā nián shǎo huàn pān zhāng。
年年松鹤好商量。nián nián sōng hè hǎo shāng liàng。

浣溪纱寿鹤亭六十

胡汉民

百涩词心独自支。bǎi sè cí xīn dú zì zhī。
觉翁家数本多奇。jué wēng jiā shù běn duō qí。
如何七宝世独疑。rú hé qī bǎo shì dú yí。
少悔雕锼扬子赋,渐归平澹退之诗。shǎo huǐ diāo sōu yáng zi fù,jiàn guī píng dàn tuì zhī shī。
此情惟有故人知。cǐ qíng wéi yǒu gù rén zhī。
1912