古诗词

寄李于鳞二十四韵

王世贞

四顾空搔首,中原独抚膺。sì gù kōng sāo shǒu,zhōng yuán dú fǔ yīng。
月寒青海雁,风偃赤霄鹏。yuè hán qīng hǎi yàn,fēng yǎn chì xiāo péng。
道路逢他辈,声华亦可凭。dào lù féng tā bèi,shēng huá yì kě píng。
强为知已语,敢并故人称。qiáng wèi zhī yǐ yǔ,gǎn bìng gù rén chēng。
忆自唯吾汝,相逢属废兴。yì zì wéi wú rǔ,xiāng féng shǔ fèi xīng。
舟联私郭泰,楼卧仰陈登。zhōu lián sī guō tài,lóu wò yǎng chén dēng。
落月过三市,高秋问七陵。luò yuè guò sān shì,gāo qiū wèn qī líng。
河奔浩莽荡,岳削重崚嶒。hé bēn hào mǎng dàng,yuè xuē zhòng léng céng。
没羽真疑虎,疏韝乍纵鹰。méi yǔ zhēn yí hǔ,shū gōu zhà zòng yīng。
风烟身许混,天地目频瞪。fēng yān shēn xǔ hùn,tiān dì mù pín dèng。
俗就谁心折,篇成岂价增。sú jiù shuí xīn zhé,piān chéng qǐ jià zēng。
拙于贫贱共,狂得古今憎。zhuō yú pín jiàn gòng,kuáng dé gǔ jīn zēng。
岭表梁公实,山东李伯承。lǐng biǎo liáng gōng shí,shān dōng lǐ bó chéng。
宗徐少卓荦,榛也老飞腾。zōng xú shǎo zhuó luò,zhēn yě lǎo fēi téng。
独往时难遏,横行意颇矜。dú wǎng shí nán è,héng xíng yì pǒ jīn。
英雄方识尔,踯躅有来朋。yīng xióng fāng shí ěr,zhí zhú yǒu lái péng。
眉宇千年色,襟期万壑冰。méi yǔ qiān nián sè,jīn qī wàn hè bīng。
过从原不偶,聚散忽因仍。guò cóng yuán bù ǒu,jù sàn hū yīn réng。
别路人如织,微官我独绳。bié lù rén rú zhī,wēi guān wǒ dú shéng。
孤槎春气迥,双剑斗文凝。gū chá chūn qì jiǒng,shuāng jiàn dòu wén níng。
酬酢怀翻切,浮沉道鲜能。chóu cù huái fān qiè,fú chén dào xiān néng。
暂归依酒伴,随泊访渔灯。zàn guī yī jiǔ bàn,suí pō fǎng yú dēng。
此物期终遇,生予或可徵。cǐ wù qī zhōng yù,shēng yǔ huò kě zhēng。
亦知疑白璧,代尔任青蝇。yì zhī yí bái bì,dài ěr rèn qīng yíng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

病中于鳞子与公实子相夜过

王世贞

平生语不尽,兹夕罄相逢。píng shēng yǔ bù jǐn,zī xī qìng xiāng féng。
意气扶衰眼,欢呼失病容。yì qì fú shuāi yǎn,huān hū shī bìng róng。
公才竞班马,吾道岂夔龙。gōng cái jìng bān mǎ,wú dào qǐ kuí lóng。
忽忆吴山月,云深万壑钟。hū yì wú shān yuè,yún shēn wàn hè zhōng。

病中承三子各以五言二律相问率尔有答酬于鳞

王世贞

吾子篇章贵,经旬思一搜。wú zi piān zhāng guì,jīng xún sī yī sōu。
长怀愧薄劣,不敢问迟留。zhǎng huái kuì báo liè,bù gǎn wèn chí liú。
白日斗文动,青天璧色流。bái rì dòu wén dòng,qīng tiān bì sè liú。
野夫何剧喜,万象总深愁。yě fū hé jù xǐ,wàn xiàng zǒng shēn chóu。

病中承三子各以五言二律相问率尔有答酬于鳞

王世贞

落魄吾仍在,沉冥尔若何。luò pò wú réng zài,chén míng ěr ruò hé。
即容双眼白,转见二人多。jí róng shuāng yǎn bái,zhuǎn jiàn èr rén duō。
燕市轲离辈,沉酣亦笑歌。yàn shì kē lí bèi,chén hān yì xiào gē。
愁还付天地,名不废江河。chóu hái fù tiān dì,míng bù fèi jiāng hé。

酬子与

王世贞

一榻专吾过,春风细讨论。yī tà zhuān wú guò,chūn fēng xì tǎo lùn。
子桑容被发,泄柳故应门。zi sāng róng bèi fā,xiè liǔ gù yīng mén。
抱病雄心改,违时大雅存。bào bìng xióng xīn gǎi,wéi shí dà yǎ cún。
诗来重嘘借,未敢对人言。shī lái zhòng xū jiè,wèi gǎn duì rén yán。

酬子与

王世贞

斗酒相劳苦,清吟未寂寥。dòu jiǔ xiāng láo kǔ,qīng yín wèi jì liáo。
岂应耽落魄,或自厌扶摇。qǐ yīng dān luò pò,huò zì yàn fú yáo。
礼乐穷逾远,迂疏病转骄。lǐ lè qióng yú yuǎn,yū shū bìng zhuǎn jiāo。
子其称籍籍,吾欲付陶陶。zi qí chēng jí jí,wú yù fù táo táo。

酬子相

王世贞

美人忽相赠,佳句比南金。měi rén hū xiāng zèng,jiā jù bǐ nán jīn。
客讶山涛札,予知湖海心。kè yà shān tāo zhá,yǔ zhī hú hǎi xīn。
已能苏病骨,不必问知音。yǐ néng sū bìng gǔ,bù bì wèn zhī yīn。
把向中庭诵,明河秋色深。bǎ xiàng zhōng tíng sòng,míng hé qiū sè shēn。

酬子相

王世贞

但使频辞病,吾生乐自偏。dàn shǐ pín cí bìng,wú shēng lè zì piān。
已无官长束,兼得故人怜。yǐ wú guān zhǎng shù,jiān dé gù rén lián。
雨色残虹外,乡心过雁前。yǔ sè cán hóng wài,xiāng xīn guò yàn qián。
纵有耽诗癖,年来实怕传。zòng yǒu dān shī pǐ,nián lái shí pà chuán。

病承公实诗问率尔有酬

王世贞

相逢尽年少,那可问投闲。xiāng féng jǐn nián shǎo,nà kě wèn tóu xián。
偶尔弹流水,知君念故山。ǒu ěr dàn liú shuǐ,zhī jūn niàn gù shān。
青云谢腾踔,明月写潺湲。qīng yún xiè téng chuō,míng yuè xiě chán yuán。
昨夜罗浮色,宛然眉宇间。zuó yè luó fú sè,wǎn rán méi yǔ jiān。

吴人杜惠由小侯弃官归卧好谈玄理余时避地过从甚得赋此赠之

王世贞

何必避名姓,雅无廛市风。hé bì bì míng xìng,yǎ wú chán shì fēng。
少年结剑客,中岁礼壶公。shǎo nián jié jiàn kè,zhōng suì lǐ hú gōng。
白石贫家事,青山静者功。bái shí pín jiā shì,qīng shān jìng zhě gōng。
买田从此约,俱卧五湖东。mǎi tián cóng cǐ yuē,jù wò wǔ hú dōng。

吴人杜惠由小侯弃官归卧好谈玄理余时避地过从甚得赋此赠之

王世贞

岂谓窜身地,过从意不孤。qǐ wèi cuàn shēn dì,guò cóng yì bù gū。
以君初厌武,要我亦逃儒。yǐ jūn chū yàn wǔ,yào wǒ yì táo rú。
细雨蒲团坐,荒畦竹杖扶。xì yǔ pú tuán zuò,huāng qí zhú zhàng fú。
自言唯一事,频累酒家胡。zì yán wéi yī shì,pín lèi jiǔ jiā hú。

见德州李帅谈边事有感

王世贞

秋色大荒甚,单于吹角时。qiū sè dà huāng shén,dān yú chuī jiǎo shí。
移营千障急,转饷九边迟。yí yíng qiān zhàng jí,zhuǎn xiǎng jiǔ biān chí。
国事俱黄口,材官几白眉。guó shì jù huáng kǒu,cái guān jǐ bái méi。
向来歌舞地,回首半疮痍。xiàng lái gē wǔ dì,huí shǒu bàn chuāng yí。

白河道中

王世贞

极浦明鹅鹳,天空双橹哀。jí pǔ míng é guàn,tiān kōng shuāng lǔ āi。
河流树杪出,山色雨中来。hé liú shù miǎo chū,shān sè yǔ zhōng lái。
惊鲤超鱼网,归鸿度酒杯。jīng lǐ chāo yú wǎng,guī hóng dù jiǔ bēi。
推篷坐箕踞,乡思亦悠哉。tuī péng zuò jī jù,xiāng sī yì yōu zāi。

白河道中

王世贞

予亦金鸡使,聊乘青雀船。yǔ yì jīn jī shǐ,liáo chéng qīng què chuán。
平生托湖海,此际失风烟。píng shēng tuō hú hǎi,cǐ jì shī fēng yān。
野色纾长啸,渔歌起扣舷。yě sè shū zhǎng xiào,yú gē qǐ kòu xián。
故人谁赠我,司马壮游篇。gù rén shuí zèng wǒ,sī mǎ zhuàng yóu piān。

与周叔夜论诗

王世贞

近来称作者,屈指问知音。jìn lái chēng zuò zhě,qū zhǐ wèn zhī yīn。
骨格谁真近,声名尔自寻。gǔ gé shuí zhēn jìn,shēng míng ěr zì xún。
中天秀岳色,大海郁龙吟。zhōng tiān xiù yuè sè,dà hǎi yù lóng yín。
一出无今古,时才总陆沉。yī chū wú jīn gǔ,shí cái zǒng lù chén。

重过张太学因赠二首

王世贞

忆昨丁年客,听歌子夜长。yì zuó dīng nián kè,tīng gē zi yè zhǎng。
葡萄浓不泻,琼树俨分行。pú táo nóng bù xiè,qióng shù yǎn fēn xíng。
别思花如霰,归途月似霜。bié sī huā rú xiàn,guī tú yuè shì shuāng。
重来但立壁,蜗迹在胡床。zhòng lái dàn lì bì,wō jì zài hú chuáng。