古诗词

寄赠明卿给事谪江西幕

王世贞

千秋屈宋后,湘水日溅溅。qiān qiū qū sòng hòu,xiāng shuǐ rì jiàn jiàn。
间识斯文在,粗明大造权。jiān shí sī wén zài,cū míng dà zào quán。
扶摇鹏力重,俶傥骥群先。fú yáo péng lì zhòng,chù tǎng jì qún xiān。
竹箭曾输楚,荷衣乍释燕。zhú jiàn céng shū chǔ,hé yī zhà shì yàn。
老亲夸剪拂,贱子奉联翩。lǎo qīn kuā jiǎn fú,jiàn zi fèng lián piān。
执礼家人并,论心国士偏。zhí lǐ jiā rén bìng,lùn xīn guó shì piān。
峥嵘俱志彀,摆落未忘筌。zhēng róng jù zhì gòu,bǎi luò wèi wàng quán。
喜夺慈明驭,思操晏子鞭。xǐ duó cí míng yù,sī cāo yàn zi biān。
琐垣劳守黑,车马笑谈玄。suǒ yuán láo shǒu hēi,chē mǎ xiào tán xuán。
倏忽时谋胜,参差帝泽捐。shū hū shí móu shèng,cān chà dì zé juān。
公孙宁布被,主父但金钱。gōng sūn níng bù bèi,zhǔ fù dàn jīn qián。
鸡肋移官外,龙鳞抗疏前。jī lē yí guān wài,lóng lín kàng shū qián。
大名人尽敌,小蹶世何怜。dà míng rén jǐn dí,xiǎo jué shì hé lián。
岂必论株累,那能共瓦全。qǐ bì lùn zhū lèi,nà néng gòng wǎ quán。
一麾疏紫气,万死仗青天。yī huī shū zǐ qì,wàn sǐ zhàng qīng tiān。
药物愁诗癖,戈矛与胜缘。yào wù chóu shī pǐ,gē máo yǔ shèng yuán。
折腰身并狎,抵掌态逾妍。zhé yāo shēn bìng xiá,dǐ zhǎng tài yú yán。
未远虞翻道,仍高贾谊年。wèi yuǎn yú fān dào,réng gāo jiǎ yì nián。
吴钩寒自峻,郡榻暮虚悬。wú gōu hán zì jùn,jùn tà mù xū xuán。
彭蠡摇坤轴,匡庐插斗躔。péng lí yáo kūn zhóu,kuāng lú chā dòu chán。
尽收迁地色,还赋五君篇。jǐn shōu qiān dì sè,hái fù wǔ jūn piān。
偃蹇渔阳掺,飘零蜀国弦。yǎn jiǎn yú yáng càn,piāo líng shǔ guó xián。
为君尽一奏,不尔借谁传。wèi jūn jǐn yī zòu,bù ěr jiè shuí chuán。
泛任秋涛梗,留馀夏泽荃。fàn rèn qiū tāo gěng,liú yú xià zé quán。
昔贤惭涕泪,吾计失留连。xī xián cán tì lèi,wú jì shī liú lián。
倘问归来事,城南二顷田。tǎng wèn guī lái shì,chéng nán èr qǐng tián。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

题王朋梅为朱泽民画水阁图

王世贞

孤云夙世一画师,丹青自结元君知。gū yún sù shì yī huà shī,dān qīng zì jié yuán jūn zhī。
行逢镇东两斗奇,泚笔为写无声诗。xíng féng zhèn dōng liǎng dòu qí,cǐ bǐ wèi xiě wú shēng shī。
檐牙四绾天棘丝,角影倒插寒涟漪。yán yá sì wǎn tiān jí sī,jiǎo yǐng dào chā hán lián yī。
空青排闼月满卮,醉睡不记东君谁。kōng qīng pái tà yuè mǎn zhī,zuì shuì bù jì dōng jūn shuí。
二仙仙去亭何之,有图仿佛犹堪追。èr xiān xiān qù tíng hé zhī,yǒu tú fǎng fú yóu kān zhuī。
即令此图垂亦隳,是水可亭亭可居,不朽况有诸贤辞。jí lìng cǐ tú chuí yì huī,shì shuǐ kě tíng tíng kě jū,bù xiǔ kuàng yǒu zhū xián cí。

送陆茂才应贡入京

王世贞

士衡初入洛,蒯缑土花薄。shì héng chū rù luò,kuǎi gōu tǔ huā báo。
一见张司空,拭作芙蓉锷。yī jiàn zhāng sī kōng,shì zuò fú róng è。
匣中悲鸣安所施,回头且忍铅刀欺。xiá zhōng bēi míng ān suǒ shī,huí tóu qiě rěn qiān dāo qī。
时来直傍飞黄背,万里横行人始知。shí lái zhí bàng fēi huáng bèi,wàn lǐ héng xíng rén shǐ zhī。

虎丘禅堂募缘歌

王世贞

我家法护舍此山,给孤长者无颜色。wǒ jiā fǎ hù shě cǐ shān,gěi gū zhǎng zhě wú yán sè。
骤看祇树绕精蓝,中有青莲生火宅。zhòu kàn qí shù rào jīng lán,zhōng yǒu qīng lián shēng huǒ zhái。
谁为构堂刹之右,诸方禅那来驻锡。shuí wèi gòu táng shā zhī yòu,zhū fāng chán nà lái zhù xī。
龙王吐水供净瓶,鹿女衔花依法席。lóng wáng tǔ shuǐ gōng jìng píng,lù nǚ xián huā yī fǎ xí。
只字能回野干道,中时但受诸天食。zhǐ zì néng huí yě gàn dào,zhōng shí dàn shòu zhū tiān shí。
虽然劫火烧不坏,其奈机缘有消息。suī rán jié huǒ shāo bù huài,qí nài jī yuán yǒu xiāo xī。
怖鸽垂栖复惊去,饥鼯罢供聊窜匿。bù gē chuí qī fù jīng qù,jī wú bà gōng liáo cuàn nì。
分无阿育役鬼神,可容檀越悭财力。fēn wú ā yù yì guǐ shén,kě róng tán yuè qiān cái lì。
偶然呼作有漏因,自是人天胜功德。ǒu rán hū zuò yǒu lòu yīn,zì shì rén tiān shèng gōng dé。
若疑此事无功德,君其试问生公石。ruò yí cǐ shì wú gōng dé,jūn qí shì wèn shēng gōng shí。

题赵文敏画两马行

王世贞

后马斑黄前马黑,两马八蹄如雪白。hòu mǎ bān huáng qián mǎ hēi,liǎng mǎ bā tí rú xuě bái。
前人衫绯后人碧,后人上马如上壁。qián rén shān fēi hòu rén bì,hòu rén shàng mǎ rú shàng bì。
前人回首顿其辔,后马蹄骄欲前逝。qián rén huí shǒu dùn qí pèi,hòu mǎ tí jiāo yù qián shì。
一跃双争日月轮,齐驱竞吐风云气。yī yuè shuāng zhēng rì yuè lún,qí qū jìng tǔ fēng yún qì。
吴兴笔底蟠权奇,前身伯乐真马师,饮龁立卧皆天姿。wú xīng bǐ dǐ pán quán qí,qián shēn bó lè zhēn mǎ shī,yǐn hé lì wò jiē tiān zī。
我闻南人使船若使马,胡不画一小艇凌涟漪。wǒ wén nán rén shǐ chuán ruò shǐ mǎ,hú bù huà yī xiǎo tǐng líng lián yī。
吁嗟嗟龙种,骨立天西陲。xū jiē jiē lóng zhǒng,gǔ lì tiān xī chuí。

寿林翁通州君云程父也

王世贞

林侯但饮通江水,一旦此江成玉醴。lín hóu dàn yǐn tōng jiāng shuǐ,yī dàn cǐ jiāng chéng yù lǐ。
会当持寿七十翁,能使朱颜若桃李。huì dāng chí shòu qī shí wēng,néng shǐ zhū yán ruò táo lǐ。
愿侯如江彻底清,翁亦茀禄江之盈。yuàn hóu rú jiāng chè dǐ qīng,wēng yì fú lù jiāng zhī yíng。
即令配菽亦自美,何况天露来金茎。jí lìng pèi shū yì zì měi,hé kuàng tiān lù lái jīn jīng。

崇明陆叟移居吴城以上元夕生儿友人索赠

王世贞

君是东海人,却爱吴阊土。jūn shì dōng hǎi rén,què ài wú chāng tǔ。
抱得照乘珠,一朝归合浦。bào dé zhào chéng zhū,yī cháo guī hé pǔ。
此珠煜煜光欲然,掌上谁能不见怜。cǐ zhū yù yù guāng yù rán,zhǎng shàng shuí néng bù jiàn lián。
来从老蚌无双美,把向明蟾一对圆。lái cóng lǎo bàng wú shuāng měi,bǎ xiàng míng chán yī duì yuán。
银灯膏火千门动,上元夫人亲抱送。yín dēng gāo huǒ qiān mén dòng,shàng yuán fū rén qīn bào sòng。
他年拂拭向秦廷,十五连城玉争重。tā nián fú shì xiàng qín tíng,shí wǔ lián chéng yù zhēng zhòng。

题马远山月弹琴图

王世贞

与君试弹三两弦,中有流水仍高山。yǔ jūn shì dàn sān liǎng xián,zhōng yǒu liú shuǐ réng gāo shān。
与君试听山与水,恍若泠泠合宫徵。yǔ jūn shì tīng shān yǔ shuǐ,huǎng ruò líng líng hé gōng zhēng。
试问此声当属谁,道人指爪如金锥。shì wèn cǐ shēng dāng shǔ shuí,dào rén zhǐ zhǎo rú jīn zhuī。
划然一鸣天地白,初月何情为谁色。huà rán yī míng tiān dì bái,chū yuè hé qíng wèi shuí sè。
丹青谱出无声琴,却借青眼成知音。dān qīng pǔ chū wú shēng qín,què jiè qīng yǎn chéng zhī yīn。
声空色空人已矣,彼图我歌皆幻耳。shēng kōng sè kōng rén yǐ yǐ,bǐ tú wǒ gē jiē huàn ěr。

和东坡居士煎茶韵

王世贞

洪都鹤岭太粗生,北苑凤团先一鸣。hóng dōu hè lǐng tài cū shēng,běi yuàn fèng tuán xiān yī míng。
虎丘晚出谷雨候,百斗百品皆为轻。hǔ qiū wǎn chū gǔ yǔ hòu,bǎi dòu bǎi pǐn jiē wèi qīng。
慧水不肯甘第二,拟借春芽冠春意。huì shuǐ bù kěn gān dì èr,nǐ jiè chūn yá guān chūn yì。
陆郎为我手自煎,松飙写出真珠泉。lù láng wèi wǒ shǒu zì jiān,sōng biāo xiě chū zhēn zhū quán。
君不见蒙顶空劳荐巴蜀,定红输却宣瓷玉。jūn bù jiàn méng dǐng kōng láo jiàn bā shǔ,dìng hóng shū què xuān cí yù。
毡根麦粉填调饥,碧纱捧出双蛾眉。zhān gēn mài fěn tián diào jī,bì shā pěng chū shuāng é méi。
搊筝炙管且未要,隐囊筠榻须相随。chōu zhēng zhì guǎn qiě wèi yào,yǐn náng yún tà xū xiāng suí。
最宜纤指就一吸,半醉倦读离骚时。zuì yí xiān zhǐ jiù yī xī,bàn zuì juàn dú lí sāo shí。

和东坡颍师弹琴韵

王世贞

轻澍濯月秋江平,劳师五指谱双清。qīng shù zhuó yuè qiū jiāng píng,láo shī wǔ zhǐ pǔ shuāng qīng。
飞霜片片堕征角,不辞身作爨下木。fēi shuāng piàn piàn duò zhēng jiǎo,bù cí shēn zuò cuàn xià mù。
朱弦讵可依朱门,武陵博得安道嗔。zhū xián jù kě yī zhū mén,wǔ líng bó dé ān dào chēn。
道人胸中净于水,从此潮音难入耳。dào rén xiōng zhōng jìng yú shuǐ,cóng cǐ cháo yīn nán rù ěr。

戏作反九友斋歌

王世贞

郧中大纛摩北斗,鼓吹金绯拥前后。yún zhōng dà dào mó běi dòu,gǔ chuī jīn fēi yōng qián hòu。
岂是论交无一人,却从世外思九友。qǐ shì lùn jiāo wú yī rén,què cóng shì wài sī jiǔ yǒu。
自蒙恩谴许归田,此曹拂拭皆我有。zì méng ēn qiǎn xǔ guī tián,cǐ cáo fú shì jiē wǒ yǒu。
新年欲来旧年去,九友愈妍我愈丑。xīn nián yù lái jiù nián qù,jiǔ yǒu yù yán wǒ yù chǒu。
偶然十日中恶酒,十日罍尊不依口。ǒu rán shí rì zhōng è jiǔ,shí rì léi zūn bù yī kǒu。
偶然半月拥被眠,半月不踏青山颠。ǒu rán bàn yuè yōng bèi mián,bàn yuè bù tà qīng shān diān。
雕金镌玉科蚪篆,法墨名画珍珠船。diāo jīn juān yù kē dǒu zhuàn,fǎ mò míng huà zhēn zhū chuán。
仓皇缘尽便长诀,欲携不得悲洏涟。cāng huáng yuán jǐn biàn zhǎng jué,yù xié bù dé bēi ér lián。
生平所读百千卷,著作亦逾十万言。shēng píng suǒ dú bǎi qiān juǎn,zhù zuò yì yú shí wàn yán。
临岐一字用不着,㗨嘘咄唶空茫然。lín qí yī zì yòng bù zhe,xiē xū duō zé kōng máng rán。
我恨九友轻相弃,九友笑余不晓事。wǒ hèn jiǔ yǒu qīng xiāng qì,jiǔ yǒu xiào yú bù xiǎo shì。
一生一死到头难,一富一贫翻手易。yī shēng yī sǐ dào tóu nán,yī fù yī pín fān shǒu yì。
对九友者为何人,汝尚不晓留汝身。duì jiǔ yǒu zhě wèi hé rén,rǔ shàng bù xiǎo liú rǔ shēn。
畴能赤手金鳌顶,空尽乾坤大六尘。chóu néng chì shǒu jīn áo dǐng,kōng jǐn qián kūn dà liù chén。

挽彭稚修广文

王世贞

当年汝醉长安陌,双颊殷红鬓鬒黑。dāng nián rǔ zuì zhǎng ān mò,shuāng jiá yīn hóng bìn zhěn hēi。
才高白战贾余劲,命薄青衫消不得。cái gāo bái zhàn jiǎ yú jìn,mìng báo qīng shān xiāo bù dé。
访医就买吴江船,欲言不言魂黯然。fǎng yī jiù mǎi wú jiāng chuán,yù yán bù yán hún àn rán。
杯底无蛇影来妒,坐隅有鵩心私怜。bēi dǐ wú shé yǐng lái dù,zuò yú yǒu fú xīn sī lián。
张公吃酒李公醉,珊瑚误代王恺碎。zhāng gōng chī jiǔ lǐ gōng zuì,shān hú wù dài wáng kǎi suì。
非关丰狱吐龙泉,自是人间不平气。fēi guān fēng yù tǔ lóng quán,zì shì rén jiān bù píng qì。
豫章城西枫叶秋,生将玉麈埋荒丘。yù zhāng chéng xī fēng yè qiū,shēng jiāng yù zhǔ mái huāng qiū。
彭湖只作东流水,肯洗彭郎矶上愁。péng hú zhǐ zuò dōng liú shuǐ,kěn xǐ péng láng jī shàng chóu。

五歌

王世贞

我所痛,在蓟门。wǒ suǒ tòng,zài jì mén。
青蝇蔽天白昼昏。qīng yíng bì tiān bái zhòu hūn。
苌弘之碧灵均魂。cháng hóng zhī bì líng jūn hún。
失不奉之偕九原。shī bù fèng zhī xié jiǔ yuán。
嵎曦荧荧回覆盆。yú xī yíng yíng huí fù pén。
安能照枯使复温。ān néng zhào kū shǐ fù wēn。
呜呼一歌兮乌鹊翻。wū hū yī gē xī wū què fān。
使我万事惭生存。shǐ wǒ wàn shì cán shēng cún。
何况食肉复乘轩。hé kuàng shí ròu fù chéng xuān。

五歌

王世贞

我所悲,在泽州。wǒ suǒ bēi,zài zé zhōu。
惨淡一纸青天愁。cǎn dàn yī zhǐ qīng tiān chóu。
乞身为母母不留,几欲掷身黄河流。qǐ shēn wèi mǔ mǔ bù liú,jǐ yù zhì shēn huáng hé liú。
升堂穗帷啼素秋。shēng táng suì wéi tí sù qiū。
别时音徽今在否。bié shí yīn huī jīn zài fǒu。
呜呼二歌兮霜风遒。wū hū èr gē xī shuāng fēng qiú。
色难志养未尽酬。sè nán zhì yǎng wèi jǐn chóu。
有颜敢从毛义游。yǒu yán gǎn cóng máo yì yóu。

五歌

王世贞

我所钦,在绵竹。wǒ suǒ qīn,zài mián zhú。
偏鬌明眸映空谷。piān tuǒ míng móu yìng kōng gǔ。
峡涛栈云莽相属。xiá tāo zhàn yún mǎng xiāng shǔ。
奋欲从之路诘曲。fèn yù cóng zhī lù jí qū。
倏忽万里难踪逐。shū hū wàn lǐ nán zōng zhú。
飞书自天炯可读。fēi shū zì tiān jiǒng kě dú。
呜呼三歌兮戛哀玉。wū hū sān gē xī jiá āi yù。
篯铿七百叹局促。jiān kēng qī bǎi tàn jú cù。
朝闻大道夕死足。cháo wén dà dào xī sǐ zú。

五歌

王世贞

我所思,华不注。wǒ suǒ sī,huá bù zhù。
美人读书未渠暮。měi rén dú shū wèi qú mù。
陨壁湛珠黯非故。yǔn bì zhàn zhū àn fēi gù。
是时孤臣晋阳路。shì shí gū chén jìn yáng lù。
青灯夜闻鬼啼诉。qīng dēng yè wén guǐ tí sù。
痛无宝钩挂君墓。tòng wú bǎo gōu guà jūn mù。
呜呼四歌兮逗秋雨。wū hū sì gē xī dòu qiū yǔ。
君今一语成万古。jūn jīn yī yǔ chéng wàn gǔ。
白头公卿纷可数。bái tóu gōng qīng fēn kě shù。