古诗词

拟古七十首李都尉陵从军

王世贞

群象倡明茂,四气适清和。qún xiàng chàng míng mào,sì qì shì qīng hé。
凌晨将投礼,首宿事奢摩。líng chén jiāng tóu lǐ,shǒu sù shì shē mó。
闪若太阳来,朗耀周九阿。shǎn ruò tài yáng lái,lǎng yào zhōu jiǔ ā。
诸天从帝释,旌拂纷婀娜。zhū tiān cóng dì shì,jīng fú fēn ē nà。
修罗戢怨刃,波旬解障魔。xiū luó jí yuàn rèn,bō xún jiě zhàng mó。
馥郁旃檀树,彪炳珊瑚柯。fù yù zhān tán shù,biāo bǐng shān hú kē。
醍醐酿甘露,徐挟神飙过。tí hú niàng gān lù,xú xié shén biāo guò。
千叶青芙蓉,一一凌紫波。qiān yè qīng fú róng,yī yī líng zǐ bō。
流铃相间发,宝座郁嵯峨。liú líng xiāng jiān fā,bǎo zuò yù cuó é。
上有慈悲父,金顶秀青螺。shàng yǒu cí bēi fù,jīn dǐng xiù qīng luó。
端严八十相,妙好一何多。duān yán bā shí xiāng,miào hǎo yī hé duō。
微吐柔细音,雍如鸣凤歌。wēi tǔ róu xì yīn,yōng rú míng fèng gē。
惠泽彻无间,哀响遍婆娑。huì zé chè wú jiān,āi xiǎng biàn pó suō。
密迹中踊跃,大士亦隗俄。mì jì zhōng yǒng yuè,dà shì yì kuí é。
独解舍利子,回心乾闼婆。dú jiě shě lì zi,huí xīn qián tà pó。
灵花散优钵,智果结庵罗。líng huā sàn yōu bō,zhì guǒ jié ān luó。
法鼓撞震方,慧灯导恒河。fǎ gǔ zhuàng zhèn fāng,huì dēng dǎo héng hé。
方广距由旬,成违仅刹那。fāng guǎng jù yóu xún,chéng wéi jǐn shā nà。
冥心归真谛,毋使叹蹉跎。míng xīn guī zhēn dì,wú shǐ tàn cuō tuó。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

龙司理君善得量移之命自徽过访有赠得六首

王世贞

万事吾难解,孤怀可易开。wàn shì wú nán jiě,gū huái kě yì kāi。
即今毋贵少,能不小怜才。jí jīn wú guì shǎo,néng bù xiǎo lián cái。
浊雾霾文苑,雌风冷啸台。zhuó wù mái wén yuàn,cí fēng lěng xiào tái。
新知寻老别,悲喜递相催。xīn zhī xún lǎo bié,bēi xǐ dì xiāng cuī。

送丁先生试回再赴太湖县学广文

王世贞

此日公车对,谁怜博士才。cǐ rì gōng chē duì,shuí lián bó shì cái。
三鳣伯起席,一鹤令威来。sān zhān bó qǐ xí,yī hè lìng wēi lái。
白水为供帐,青山是讲台。bái shuǐ wèi gōng zhàng,qīng shān shì jiǎng tái。
太湖名偶尔,莫逐钓船回。tài hú míng ǒu ěr,mò zhú diào chuán huí。

金山上人苦行头陀行若一切无涉者得刘子威赠言数百字而犹乞余诗未已为子威所迫勉成一律老夫其尤罪魁也哉

王世贞

刘郎才滚滚,赠汝若干言。liú láng cái gǔn gǔn,zèng rǔ ruò gàn yán。
是否西来意,将非不二门。shì fǒu xī lái yì,jiāng fēi bù èr mén。
细应探业识,难是铲名根。xì yīng tàn yè shí,nán shì chǎn míng gēn。
我更沉沦者,群经空自翻。wǒ gèng chén lún zhě,qún jīng kōng zì fān。

友人潘景升文成而屈于试慷慨将游北雍余以诗壮之且招之

王世贞

自草西征就,何人不问潘。zì cǎo xī zhēng jiù,hé rén bù wèn pān。
诸生争避席,六艺许登坛。zhū shēng zhēng bì xí,liù yì xǔ dēng tán。
邸近平津暖,台空易水寒。dǐ jìn píng jīn nuǎn,tái kōng yì shuǐ hán。
朱弦虽可贵,留向伯牙弹。zhū xián suī kě guì,liú xiàng bó yá dàn。

友人潘景升文成而屈于试慷慨将游北雍余以诗壮之且招之

王世贞

蕴结长沙涕,追随邺下游。yùn jié zhǎng shā tì,zhuī suí yè xià yóu。
举头皆绛灌,何处着应刘。jǔ tóu jiē jiàng guàn,hé chù zhe yīng liú。
虎观虽堪美,鸿都莫浪投。hǔ guān suī kān měi,hóng dōu mò làng tóu。
菰芦天一曲,虚却李膺舟。gū lú tiān yī qū,xū què lǐ yīng zhōu。

赠柳陈父

王世贞

吾爱柳夷旷,相逢输素襟。wú ài liǔ yí kuàng,xiāng féng shū sù jīn。
紫髯伧父相,白雪郢人音。zǐ rán cāng fù xiāng,bái xuě yǐng rén yīn。
未办买山橐,谁怜避地心。wèi bàn mǎi shān tuó,shuí lián bì dì xīn。
世情杯酒似,处处可浮沉。shì qíng bēi jiǔ shì,chù chù kě fú chén。

赠王吏部之子太学元祯

王世贞

先朝论吏部,简要有王戎。xiān cháo lùn lì bù,jiǎn yào yǒu wáng róng。
今日郎君长,居然乃父风。jīn rì láng jūn zhǎng,jū rán nǎi fù fēng。
束书游太学,起草擅江东。shù shū yóu tài xué,qǐ cǎo shàn jiāng dōng。
似过襄阳里,时时口习公。shì guò xiāng yáng lǐ,shí shí kǒu xí gōng。

邓孺孝雅士也出新诗数十章贽余饮之酒赠之诗

王世贞

新诗不在广,晚交难便轻。xīn shī bù zài guǎng,wǎn jiāo nán biàn qīng。
一诺了倾盖,五言足长城。yī nuò le qīng gài,wǔ yán zú zhǎng chéng。
醉指弇中色,何烦世上名。zuì zhǐ yǎn zhōng sè,hé fán shì shàng míng。
他日良常顶,与君听松声。tā rì liáng cháng dǐng,yǔ jūn tīng sōng shēng。

览古感时偶成十古律

王世贞

知已世不易,知人吾亦然。zhī yǐ shì bù yì,zhī rén wú yì rán。
方共东山隐,甚谓安石贤。fāng gòng dōng shān yǐn,shén wèi ān shí xián。
物议善翻覆,时情多变迁。wù yì shàn fān fù,shí qíng duō biàn qiān。
何如饮清泌,高咏白驹篇。hé rú yǐn qīng mì,gāo yǒng bái jū piān。

览古感时偶成十古律

王世贞

右军本清贵,暮年厌时私。yòu jūn běn qīng guì,mù nián yàn shí sī。
偶闻远游讯,遂结良常期。ǒu wén yuǎn yóu xùn,suì jié liáng cháng qī。
峥嵘破羌帖,掩抑誓墓辞。zhēng róng pò qiāng tiē,yǎn yì shì mù cí。
朝贤未应悉,惟许蓝田知。cháo xián wèi yīng xī,wéi xǔ lán tián zhī。

览古感时偶成十古律

王世贞

阿游踞东阁,赣君谈坐隅。ā yóu jù dōng gé,gàn jūn tán zuò yú。
小生乃相吏,苟出当非夫。xiǎo shēng nǎi xiāng lì,gǒu chū dāng fēi fū。
感慨事已往,功名人自愚。gǎn kǎi shì yǐ wǎng,gōng míng rén zì yú。
纵甘嗟来食,念此非穷途。zòng gān jiē lái shí,niàn cǐ fēi qióng tú。

览古感时偶成十古律

王世贞

东京昔云季,贤哲亦憧憧。dōng jīng xī yún jì,xián zhé yì chōng chōng。
少犹慕党锢,晚则趋中庸。shǎo yóu mù dǎng gù,wǎn zé qū zhōng yōng。
吾爱黄叔度,世矜郭林宗。wú ài huáng shū dù,shì jīn guō lín zōng。
揽辉固威凤,无闷乃潜龙。lǎn huī gù wēi fèng,wú mèn nǎi qián lóng。

览古感时偶成十古律

王世贞

何由贡禹冠,寂寂向空弹。hé yóu gòng yǔ guān,jì jì xiàng kōng dàn。
薇蕨尽堪饱,薜萝殊未寒。wēi jué jǐn kān bǎo,bì luó shū wèi hán。
将无弋腐鼠,谓欲饵鹓鸾。jiāng wú yì fǔ shǔ,wèi yù ěr yuān luán。
见侮乃如此,雄心胡不残。jiàn wǔ nǎi rú cǐ,xióng xīn hú bù cán。

览古感时偶成十古律

王世贞

元王溷大历,矫矫独杨公。yuán wáng hùn dà lì,jiǎo jiǎo dú yáng gōng。
所以白麻下,弇然素丝风。suǒ yǐ bái má xià,yǎn rán sù sī fēng。
驺呵京兆削,粉黛汾阳空。zōu hē jīng zhào xuē,fěn dài fén yáng kōng。
虽怜夺之早,高名翻得终。suī lián duó zhī zǎo,gāo míng fān dé zhōng。

览古感时偶成十古律

王世贞

冬寒衣一称,朝饥酒再巡。dōng hán yī yī chēng,cháo jī jiǔ zài xún。
老叨儿女惠,粗足渔樵身。lǎo dāo ér nǚ huì,cū zú yú qiáo shēn。
幼安恬遁野,子鱼惭要津。yòu ān tián dùn yě,zi yú cán yào jīn。
苟无青云望,何必登故人。gǒu wú qīng yún wàng,hé bì dēng gù rén。