古诗词

拟古七十首李都尉陵从军

王世贞

微寄迫如丝,将适千里道。wēi jì pò rú sī,jiāng shì qiān lǐ dào。
仳心怜友于,言饯春原草。pǐ xīn lián yǒu yú,yán jiàn chūn yuán cǎo。
顾听双鸰鸣,何以泄予抱。gù tīng shuāng líng míng,hé yǐ xiè yǔ bào。
解缆羡归潮,回膺怨层岛。jiě lǎn xiàn guī cháo,huí yīng yuàn céng dǎo。
遥遥西陵浦,宛宛澄波流。yáo yáo xī líng pǔ,wǎn wǎn chéng bō liú。
飘飘惊风发,汤汤沸陵丘。piāo piāo jīng fēng fā,tāng tāng fèi líng qiū。
挥锋割舲楫,吹素染旌斿。huī fēng gē líng jí,chuī sù rǎn jīng yóu。
八荒无岐色,七圣迷所由。bā huāng wú qí sè,qī shèng mí suǒ yóu。
宾俦久告绝,含悰将诉谁。bīn chóu jiǔ gào jué,hán cóng jiāng sù shuí。
仰希退飞鹢,俯感触藩羝。yǎng xī tuì fēi yì,fǔ gǎn chù fān dī。
冥息胪故欢,端居奏新悲。míng xī lú gù huān,duān jū zòu xīn bēi。
悲新缠难遣,欢故杳莫追。bēi xīn chán nán qiǎn,huān gù yǎo mò zhuī。
园林饶奇趣,往往媚居人。yuán lín ráo qí qù,wǎng wǎng mèi jū rén。
哲兄昔领袖,伊予并沈沦。zhé xiōng xī lǐng xiù,yī yǔ bìng shěn lún。
篇裁不孤赏,席至无只陈。piān cái bù gū shǎng,xí zhì wú zhǐ chén。
华月在清圭,武夫映见珍。huá yuè zài qīng guī,wǔ fū yìng jiàn zhēn。
予行浩未已,子处将何如。yǔ xíng hào wèi yǐ,zi chù jiāng hé rú。
青葱东斋沼,有无长新蒲。qīng cōng dōng zhāi zhǎo,yǒu wú zhǎng xīn pú。
紫箨解修篁,文鸳弄鸣雏。zǐ tuò jiě xiū huáng,wén yuān nòng míng chú。
从容命觞咏,倘以及睽孤。cóng róng mìng shāng yǒng,tǎng yǐ jí kuí gū。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

三五七言春泛

王世贞

兰为楫,桂为桨。lán wèi jí,guì wèi jiǎng。
春波既摇裔,春日仍骀荡。chūn bō jì yáo yì,chūn rì réng dài dàng。
归到横塘市欲收,平林一抹苍烟上。guī dào héng táng shì yù shōu,píng lín yī mǒ cāng yān shàng。

三五七言秋江辞

王世贞

风江秋,风叶愁。fēng jiāng qiū,fēng yè chóu。
孤云阁远屿,一雁落汀洲。gū yún gé yuǎn yǔ,yī yàn luò tīng zhōu。
贪看十五焦山月,帆到金陵不肯收。tān kàn shí wǔ jiāo shān yuè,fān dào jīn líng bù kěn shōu。

望江南·梦故乡作

王世贞

无个事,湘枕睡初酣。wú gè shì,xiāng zhěn shuì chū hān。
青织晚潮萦似带,碧攒春树小于簪。qīng zhī wǎn cháo yíng shì dài,bì zǎn chūn shù xiǎo yú zān。
遮莫是江南。zhē mò shì jiāng nán。

望江南·即事

王世贞

歌起处,斜日半江红。gē qǐ chù,xié rì bàn jiāng hóng。
柔绿篙添梅子雨,淡黄衫耐藕丝风。róu lǜ gāo tiān méi zi yǔ,dàn huáng shān nài ǒu sī fēng。
家在五湖东。jiā zài wǔ hú dōng。

望江南思家

王世贞

回首处,薄业太湖干。huí shǒu chù,báo yè tài hú gàn。
半艇春洲芦笋绿,一楼风雨杏花寒。bàn tǐng chūn zhōu lú sǔn lǜ,yī lóu fēng yǔ xìng huā hán。
此景放谁看。cǐ jǐng fàng shuí kàn。

望江南书所见

王世贞

春睡足,钗玉自欹斜。chūn shuì zú,chāi yù zì yī xié。
立傍镜台还胍胍,枕痕纤甲印桃花。lì bàng jìng tái hái guā guā,zhěn hén xiān jiǎ yìn táo huā。
来试雨前茶。lái shì yǔ qián chá。

望江南病后戏作

王世贞

闲嘱病,慎莫忌多才。xián zhǔ bìng,shèn mò jì duō cái。
夜雨松它温锦带,霜天负我软金杯。yè yǔ sōng tā wēn jǐn dài,shuāng tiān fù wǒ ruǎn jīn bēi。
怕汝又安排。pà rǔ yòu ān pái。

望江南有感

王世贞

无限事,断送在长安。wú xiàn shì,duàn sòng zài zhǎng ān。
只见前人前事好,后人谁道后人难。zhǐ jiàn qián rén qián shì hǎo,hòu rén shuí dào hòu rén nán。
青史不胜寒。qīng shǐ bù shèng hán。

望江南晚步

王世贞

随意步,芒屦破苍苔。suí yì bù,máng jù pò cāng tái。
半壁雨收残日去,满江风送晚潮来。bàn bì yǔ shōu cán rì qù,mǎn jiāng fēng sòng wǎn cháo lái。
此景亦悠哉。cǐ jǐng yì yōu zāi。

如梦令·秋思

王世贞

残月碧梧金井。cán yuè bì wú jīn jǐng。
屈戍绣霜初冷。qū shù xiù shuāng chū lěng。
徙倚不成眠,红泪一双珠迸。xǐ yǐ bù chéng mián,hóng lèi yī shuāng zhū bèng。
孤影。gū yǐng。
孤影。gū yǐng。
长自伴人宵永。zhǎng zì bàn rén xiāo yǒng。

如梦令·偶题

王世贞

韦杜去天尺五。wéi dù qù tiān chǐ wǔ。
日炙锦蔫红腐。rì zhì jǐn niān hóng fǔ。
占尽洛阳春,不放东君做主。zhàn jǐn luò yáng chūn,bù fàng dōng jūn zuò zhǔ。
何处。hé chù。
何处。hé chù。
归梦一蓑烟雨。guī mèng yī suō yān yǔ。

如梦令·感怀

王世贞

刚是子规催去。gāng shì zi guī cuī qù。
又被鹧鸪留住。yòu bèi zhè gū liú zhù。
行不得哥哥,烟雨江南何处。xíng bù dé gē gē,yān yǔ jiāng nán hé chù。
难据。nán jù。
难据。nán jù。
央个醉乡为主。yāng gè zuì xiāng wèi zhǔ。

生查子·离恨

王世贞

频馀翡翠簪,渐缓鸳鸯带。pín yú fěi cuì zān,jiàn huǎn yuān yāng dài。
十二铸愁垆,百炼芳年改。shí èr zhù chóu lú,bǎi liàn fāng nián gǎi。
人是此生人,债是前生债。rén shì cǐ shēng rén,zhài shì qián shēng zhài。
精卫一丸泥,空去填东海。jīng wèi yī wán ní,kōng qù tián dōng hǎi。

长相思·闺怨

王世贞

风满陂。fēng mǎn bēi。
雨满陂。yǔ mǎn bēi。
雨雨风风无尽时。yǔ yǔ fēng fēng wú jǐn shí。
孤帆天外迟。gū fān tiān wài chí。
莺儿飞,燕儿飞。yīng ér fēi,yàn ér fēi。
燕燕莺莺双翅低。yàn yàn yīng yīng shuāng chì dī。
愁他掠翠帏。chóu tā lüè cuì wéi。

长相思·闲情

王世贞

东陌头。dōng mò tóu。
西陌头。xī mò tóu。
陌上香尘粘碧油。mò shàng xiāng chén zhān bì yóu。
见花花自羞。jiàn huā huā zì xiū。
南高峰,北高峰。nán gāo fēng,běi gāo fēng。
两处峰高愁杀侬。liǎng chù fēng gāo chóu shā nóng。
行云无定踪。xíng yún wú dìng zōng。
68361234567»