古诗词

今岁忽已知命仲冬五日为悬弧之旦不胜感怆聊叙今昔得六百字

王世贞

薄游狎流光,五帙俄已至。báo yóu xiá liú guāng,wǔ zhì é yǐ zhì。
今为悬弧旦,使我废朝食。jīn wèi xuán hú dàn,shǐ wǒ fèi cháo shí。
窃拊有尽身,自抆终天泪。qiè fǔ yǒu jǐn shēn,zì wěn zhōng tiān lèi。
罢牙息众嚣,闭阁负馀惴。bà yá xī zhòng xiāo,bì gé fù yú zhuì。
离疏非冠日,通籍乃韶岁。lí shū fēi guān rì,tōng jí nǎi sháo suì。
为郎典方迓,业已三上计。wèi láng diǎn fāng yà,yè yǐ sān shàng jì。
比舍饶俊民,兴辞骛遥诣。bǐ shě ráo jùn mín,xīng cí wù yáo yì。
虽匪大国香,岂为当门植。suī fěi dà guó xiāng,qǐ wèi dāng mén zhí。
众嫭方奏淫,如何独求退。zhòng hù fāng zòu yín,rú hé dú qiú tuì。
栖迟三辅谳,屏营东秦寄。qī chí sān fǔ yàn,píng yíng dōng qín jì。
雈苻既如浣,萧斧永绝试。huán fú jì rú huàn,xiāo fǔ yǒng jué shì。
烈炎弥原来,玉石同迸碎。liè yán mí yuán lái,yù shí tóng bèng suì。
龃龉缇萦书,艰危子坚祀。jǔ yǔ tí yíng shū,jiān wēi zi jiān sì。
扣阍不睹天,洒血空坟地。kòu hūn bù dǔ tiān,sǎ xuè kōng fén dì。
岂无经渎念,处死殊以未。qǐ wú jīng dú niàn,chù sǐ shū yǐ wèi。
流哀悴松柏,馀辱蒙萝薜。liú āi cuì sōng bǎi,yú rǔ méng luó bì。
屯夷理垂极,鼎革时初际。tún yí lǐ chuí jí,dǐng gé shí chū jì。
皇瞩回覆盆,谷灰起幽吹。huáng zhǔ huí fù pén,gǔ huī qǐ yōu chuī。
徊徨深隐恻,踯躅窥慈意。huái huáng shēn yǐn cè,zhí zhú kuī cí yì。
南舟遍楚越,北辕轘晋魏。nán zhōu biàn chǔ yuè,běi yuán huán jìn wèi。
蓬心绝羝触,栎质惭鼯技。péng xīn jué dī chù,lì zhì cán wú jì。
畴谓偏奇禀,谬中通人嗜。chóu wèi piān qí bǐng,miù zhōng tōng rén shì。
三台敢希历,九列无乃赘。sān tái gǎn xī lì,jiǔ liè wú nǎi zhuì。
牵马似有曹,攻驹岂吾艺。qiān mǎ shì yǒu cáo,gōng jū qǐ wú yì。
是时秋欲暮,天子问郧帅。shì shí qiū yù mù,tiān zi wèn yún shuài。
尔以中执法,其往司节制。ěr yǐ zhōng zhí fǎ,qí wǎng sī jié zhì。
寻叨玺书宠,仍拜宫壶赐。xún dāo xǐ shū chǒng,réng bài gōng hú cì。
肃肃萃冠簪,悠悠度旌旆。sù sù cuì guān zān,yōu yōu dù jīng pèi。
如何渭桥色,已作天涯视。rú hé wèi qiáo sè,yǐ zuò tiān yá shì。
严霜逐飞盖,修路疲征驷。yán shuāng zhú fēi gài,xiū lù pí zhēng sì。
汉水擘峡来,嵾峰蹈空置。hàn shuǐ bāi xiá lái,cēn fēng dǎo kōng zhì。
褒斜绾单毂,井陉艰列骑。bāo xié wǎn dān gǔ,jǐng xíng jiān liè qí。
偶同王遵叱,无取子阳喟。ǒu tóng wáng zūn chì,wú qǔ zi yáng kuì。
片檄寝赤丸,尺棰走墨吏。piàn xí qǐn chì wán,chǐ chuí zǒu mò lì。
捃拾虞军兴,纵舍伸主惠。jùn shí yú jūn xīng,zòng shě shēn zhǔ huì。
窃窥宽大朝,因驿上封事。qiè kuī kuān dà cháo,yīn yì shàng fēng shì。
愚得或有一,斯狂岂可二。yú dé huò yǒu yī,sī kuáng qǐ kě èr。
既采葑菲诚,复贷尸俎罪。jì cǎi fēng fēi chéng,fù dài shī zǔ zuì。
虽尔竭涓涘,何由报恩施。suī ěr jié juān sì,hé yóu bào ēn shī。
芳已凋蕙兰,辛犹残姜桂。fāng yǐ diāo huì lán,xīn yóu cán jiāng guì。
揶揄路鬼讥,婵媛女媭詈。yé yú lù guǐ jī,chán yuàn nǚ xū lì。
策足趣暮闉,长鸣顿其辔。cè zú qù mù yīn,zhǎng míng dùn qí pèi。
甘为退飞鹢,不作骧首骥。gān wèi tuì fēi yì,bù zuò xiāng shǒu jì。
松柏偶然乔,宁因青阳媚。sōng bǎi ǒu rán qiáo,níng yīn qīng yáng mèi。
誓墓今已乖,入宫频见忌。shì mù jīn yǐ guāi,rù gōng pín jiàn jì。
谬陪七子列,恐为颜延弃。miù péi qī zi liè,kǒng wèi yán yán qì。
虽谢三君后,未甘李膺易。suī xiè sān jūn hòu,wèi gān lǐ yīng yì。
数往已自疑,揣来人同愧。shù wǎng yǐ zì yí,chuāi lái rén tóng kuì。
伊昔虞舜慕,五十犹不替。yī xī yú shùn mù,wǔ shí yóu bù tì。
惟彼曼容秩,六百旋请致。wéi bǐ màn róng zhì,liù bǎi xuán qǐng zhì。
而我独何为,心迹两成悖。ér wǒ dú hé wèi,xīn jì liǎng chéng bèi。
鬓讶蒲柳零,身安匏瓜系。bìn yà pú liǔ líng,shēn ān páo guā xì。
雕虫业久贱,小草名还细。diāo chóng yè jiǔ jiàn,xiǎo cǎo míng hái xì。
服政政欲疲,知命命何冀。fú zhèng zhèng yù pí,zhī mìng mìng hé jì。
纵识去者非,焉睹来者是。zòng shí qù zhě fēi,yān dǔ lái zhě shì。
昔人多无闻,今余焉足畏。xī rén duō wú wén,jīn yú yān zú wèi。
秋叶旦暮零,亲知同飘坠。qiū yè dàn mù líng,qīn zhī tóng piāo zhuì。
江水日夜流,富贵亦偕逝。jiāng shuǐ rì yè liú,fù guì yì xié shì。
驻颜问刀圭,多难损根器。zhù yán wèn dāo guī,duō nán sǔn gēn qì。
皈诚悟正觉,庶矣超人世。guī chéng wù zhèng jué,shù yǐ chāo rén shì。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

慰邵将军孤鹤

王世贞

缑山一羽化,故侣杳难寻。gōu shān yī yǔ huà,gù lǚ yǎo nán xún。
独立清秋色,孤鸣碧汉心。dú lì qīng qiū sè,gū míng bì hàn xīn。
死生交谊尽,饮啄主恩深。sǐ shēng jiāo yì jǐn,yǐn zhuó zhǔ ēn shēn。
莫作低回态,人谁支道林。mò zuò dī huí tài,rén shuí zhī dào lín。

寒食志感示儿辈

王世贞

六度逢寒食,肝肠寸寸灰。liù dù féng hán shí,gān cháng cùn cùn huī。
岂无悬日月,难拟到泉台。qǐ wú xuán rì yuè,nán nǐ dào quán tái。
岁每惭新鬼,春从冷旧醅。suì měi cán xīn guǐ,chūn cóng lěng jiù pēi。
儿曹须老大,莫忘介山哀。ér cáo xū lǎo dà,mò wàng jiè shān āi。

小疾偶成

王世贞

事违难喜事,身退转怜身。shì wéi nán xǐ shì,shēn tuì zhuǎn lián shēn。
酒盏从他负,医方稍自亲。jiǔ zhǎn cóng tā fù,yī fāng shāo zì qīn。
偶穿苔际屐,时倚竹边纶。ǒu chuān tái jì jī,shí yǐ zhú biān lún。
书纵同袁豹,那能便古人。shū zòng tóng yuán bào,nà néng biàn gǔ rén。

答张助甫三首

王世贞

吾家兄弟好,犹恋旧绨袍。wú jiā xiōng dì hǎo,yóu liàn jiù tí páo。
迢递赪鱼尾,参差彩凤毛。tiáo dì chēng yú wěi,cān chà cǎi fèng máo。
世宁宽此道,天未厌吾曹。shì níng kuān cǐ dào,tiān wèi yàn wú cáo。
若作求羊访,吴山处处高。ruò zuò qiú yáng fǎng,wú shān chù chù gāo。

答张助甫三首

王世贞

褰帷何处是,云雨暗衡巫。qiān wéi hé chù shì,yún yǔ àn héng wū。
岳色云堪借,江声雨自扶。yuè sè yún kān jiè,jiāng shēng yǔ zì fú。
一官知长物,千古失穷途。yī guān zhī zhǎng wù,qiān gǔ shī qióng tú。
倘及渔樵侣,飞扬意不无。tǎng jí yú qiáo lǚ,fēi yáng yì bù wú。

答张助甫三首

王世贞

物态工流落,时才负隐沦。wù tài gōng liú luò,shí cái fù yǐn lún。
星能为处士,雪许和迁人。xīng néng wèi chù shì,xuě xǔ hé qiān rén。
自爱藏名手,遥怜折节身。zì ài cáng míng shǒu,yáo lián zhé jié shēn。
古来文苑客,强半在风尘。gǔ lái wén yuàn kè,qiáng bàn zài fēng chén。

题云隐庵募缘卷

王世贞

劫雨颓朱刹,慈云演法轮。jié yǔ tuí zhū shā,cí yún yǎn fǎ lún。
但馀飞锡地,未少布金人。dàn yú fēi xī dì,wèi shǎo bù jīn rén。
一念城能化,多生里不贫。yī niàn chéng néng huà,duō shēng lǐ bù pín。
毋将小果对,阿育是何因。wú jiāng xiǎo guǒ duì,ā yù shì hé yīn。

病中答张大

王世贞

逃暑真宜懒,经旬但掩扉。táo shǔ zhēn yí lǎn,jīng xún dàn yǎn fēi。
自怜狂与瘦,不解胜能肥。zì lián kuáng yǔ shòu,bù jiě shèng néng féi。
身在犹堪病,名衰好受讥。shēn zài yóu kān bìng,míng shuāi hǎo shòu jī。
新诗似秋色,吹我思翻飞。xīn shī shì qiū sè,chuī wǒ sī fān fēi。

卧病同舍弟于小祗园栖止承淳父以法语见讯率尔有答

王世贞

自缘衰相现,敢学净名身。zì yuán shuāi xiāng xiàn,gǎn xué jìng míng shēn。
室总无天女,经唯对世亲。shì zǒng wú tiān nǚ,jīng wéi duì shì qīn。
空花来处失,池草幻馀新。kōng huā lái chù shī,chí cǎo huàn yú xīn。
解作门中语,君非第二人。jiě zuò mén zhōng yǔ,jūn fēi dì èr rén。

吴山人见访值仆病甚谢客投诗为别勉尔奉酬

王世贞

懒入应门倦,骄从伏枕生。lǎn rù yīng mén juàn,jiāo cóng fú zhěn shēng。
天殊纵吾病,客岂借时名。tiān shū zòng wú bìng,kè qǐ jiè shí míng。
河岳愁中起,风尘意未平。hé yuè chóu zhōng qǐ,fēng chén yì wèi píng。
所馀青眼在,惆怅为谁明。suǒ yú qīng yǎn zài,chóu chàng wèi shuí míng。

雪中病卧闻舍弟辈游小祗园有作

王世贞

不作袁安卧,其如病所怜。bù zuò yuán ān wò,qí rú bìng suǒ lián。
虚窗催曙急,独枕受寒偏。xū chuāng cuī shǔ jí,dú zhěn shòu hán piān。
见说瑶台侣,同游色界天。jiàn shuō yáo tái lǚ,tóng yóu sè jiè tiān。
何时振衰骨,骑鹤破苍烟。hé shí zhèn shuāi gǔ,qí hè pò cāng yān。

除夕病中作

王世贞

不解成何节,惊从稚子传。bù jiě chéng hé jié,jīng cóng zhì zi chuán。
冻烟催作夜,残雨湿经年。dòng yān cuī zuò yè,cán yǔ shī jīng nián。
老畏流光掷,寒添病态偏。lǎo wèi liú guāng zhì,hán tiān bìng tài piān。
飞腾向来意,空付一潸然。fēi téng xiàng lái yì,kōng fù yī shān rán。

王复过斋中小酌

王世贞

高斋寒色甚,强尔一杯春。gāo zhāi hán sè shén,qiáng ěr yī bēi chūn。
酒态深时美,交情病后真。jiǔ tài shēn shí měi,jiāo qíng bìng hòu zhēn。
菜青初破甲,鲂紫旋批鳞。cài qīng chū pò jiǎ,fáng zǐ xuán pī lín。
此具还能拟,相过可厌频。cǐ jù hái néng nǐ,xiāng guò kě yàn pín。

人日病起作

王世贞

共道春光好,犹残拥被身。gòng dào chūn guāng hǎo,yóu cán yōng bèi shēn。
众欢同得日,吾病始称人。zhòng huān tóng dé rì,wú bìng shǐ chēng rén。
柏忆金花暖,梅怜玉树新。bǎi yì jīn huā nuǎn,méi lián yù shù xīn。
空斋百无味,差胜走风尘。kōng zhāi bǎi wú wèi,chà shèng zǒu fēng chén。

京口逢郭山人因柬冯汝思

王世贞

牢落故人尽,迢遥乡路分。láo luò gù rén jǐn,tiáo yáo xiāng lù fēn。
偶逢东郭子,云有大冯君。ǒu féng dōng guō zi,yún yǒu dà féng jūn。
草色南徐雨,钟声北固云。cǎo sè nán xú yǔ,zhōng shēng běi gù yún。
还应未相见,翻胜复离群。hái yīng wèi xiāng jiàn,fān shèng fù lí qún。