古诗词

三杨诗

王世贞

踯躅广莫间,乾坤迫迟暮。zhí zhú guǎng mò jiān,qián kūn pò chí mù。
一接容城生,遂令豁衷素。yī jiē róng chéng shēng,suì lìng huō zhōng sù。
往者大难集,边尘窘天步。wǎng zhě dà nán jí,biān chén jiǒng tiān bù。
?藩托援师,皇诚柰深顾。fān tuō yuán shī,huáng chéng nài shēn gù。
阴谋重借寇,耗我黔首赋。yīn móu zhòng jiè kòu,hào wǒ qián shǒu fù。
谓遘互市欢,弭其来侵路。wèi gòu hù shì huān,mǐ qí lái qīn lù。
生也叫阊阖,画沙请前箸。shēng yě jiào chāng hé,huà shā qǐng qián zhù。
堂堂如中国,戚戚仅奸竖。táng táng rú zhōng guó,qī qī jǐn jiān shù。
障尉适穷边,年命不反悟。zhàng wèi shì qióng biān,nián mìng bù fǎn wù。
乾威■竖魄,伏机乃大露。qián wēi shù pò,fú jī nǎi dà lù。
命尔尚书郎,忧天渐成痼。mìng ěr shàng shū láng,yōu tiān jiàn chéng gù。
赐环主恩深,请剑臣节固。cì huán zhǔ ēn shēn,qǐng jiàn chén jié gù。
安危托将相,腹心横巨蠹。ān wēi tuō jiāng xiāng,fù xīn héng jù dù。
岂惟臣私愤,万口胁莫吐。qǐ wéi chén sī fèn,wàn kǒu xié mò tǔ。
吏议既以深,龙鳞遂终忤。lì yì jì yǐ shēn,lóng lín suì zhōng wǔ。
惨淡滨海臣,传章复寻讣。cǎn dàn bīn hǎi chén,chuán zhāng fù xún fù。
夕卧五四起,明河望东注。xī wò wǔ sì qǐ,míng hé wàng dōng zhù。
颇闻草奏时,业已为棺具。pǒ wén cǎo zòu shí,yè yǐ wèi guān jù。
元造竟何心,茫茫一身付。yuán zào jìng hé xīn,máng máng yī shēn fù。
所忧在国谋,敌志谐举措。suǒ yōu zài guó móu,dí zhì xié jǔ cuò。
大泽沦兼城,澜涛谁能募。dà zé lún jiān chéng,lán tāo shuí néng mù。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

于阗采花歌

王世贞

于阗采花女,采花置瓶中。yú tián cǎi huā nǚ,cǎi huā zhì píng zhōng。
三日花憔悴,红颜翻更红。sān rì huā qiáo cuì,hóng yán fān gèng hóng。
明年花纵破,的应不胜我。míng nián huā zòng pò,de yīng bù shèng wǒ。
明年更明年,渐不胜花妍。míng nián gèng míng nián,jiàn bù shèng huā yán。
西头黄金轮,东头白银毂。xī tóu huáng jīn lún,dōng tóu bái yín gǔ。
人生颜色得坚牢,何必勃律河中三尺玉。rén shēng yán sè dé jiān láo,hé bì bó lǜ hé zhōng sān chǐ yù。

中山孺子妾歌

王世贞

中山孺子妾,出自君王宫。zhōng shān rú zi qiè,chū zì jūn wáng gōng。
玉蕊堕九天,犹能挂帘栊。yù ruǐ duò jiǔ tiān,yóu néng guà lián lóng。
不见东家儿,邯郸才人厮养妻。bù jiàn dōng jiā ér,hán dān cái rén sī yǎng qī。
朝来系马栈,生割流黄帷。cháo lái xì mǎ zhàn,shēng gē liú huáng wéi。
江姬屈,阴姬伸。jiāng jī qū,yīn jī shēn。
屈伸有奇亦有真,犀角偃月为何人。qū shēn yǒu qí yì yǒu zhēn,xī jiǎo yǎn yuè wèi hé rén。

临江王节士歌

王世贞

临江国城多侠儿,?翿锦韝冠雄鸡。lín jiāng guó chéng duō xiá ér,dào jǐn gōu guān xióng jī。
跪推王毂中尉府,中尉府前乌夜啼。guì tuī wáng gǔ zhōng wèi fǔ,zhōng wèi fǔ qián wū yè tí。
不如蜩唽江头燕,犹解衔来坟上泥。bù rú tiáo xī jiāng tóu yàn,yóu jiě xián lái fén shàng ní。
夷门少年隐酒屠,将身付心心不孤。yí mén shǎo nián yǐn jiǔ tú,jiāng shēn fù xīn xīn bù gū。
淮南金椎辟阳颅,匈奴偶人射郅都,若曹冠韝胡为乎。huái nán jīn chuí pì yáng lú,xiōng nú ǒu rén shè zhì dōu,ruò cáo guān gōu hú wèi hū。

山人劝酒

王世贞

日迩不怿,披寻幽沦。rì ěr bù yì,pī xún yōu lún。
道逢山人,被山衣巾。dào féng shān rén,bèi shān yī jīn。
酌我葡萄九酝之美酒,盛以瘿藤五华之灵尊。zhuó wǒ pú táo jiǔ yùn zhī měi jiǔ,shèng yǐ yǐng téng wǔ huá zhī líng zūn。
尽倾尊中酒,为唱青天歌。jǐn qīng zūn zhōng jiǔ,wèi chàng qīng tiān gē。
一歌还一杯,柰此青天何。yī gē hái yī bēi,nài cǐ qīng tiān hé。
踞坐问山人,汝今欲何为。jù zuò wèn shān rén,rǔ jīn yù hé wèi。
行将出山去,搏弄造物为婴儿。xíng jiāng chū shān qù,bó nòng zào wù wèi yīng ér。
四皓归来,皲■头皮。sì hào guī lái,jūn tóu pí。
赤符自新,紫芝已萎。chì fú zì xīn,zǐ zhī yǐ wēi。
羔雁三至,卧龙遂起。gāo yàn sān zhì,wò lóng suì qǐ。
行雨不休,卒以暍死。xíng yǔ bù xiū,zú yǐ yē sǐ。
天施白玉棺,生瘗王子乔。tiān shī bái yù guān,shēng yì wáng zi qiáo。
何如留此口,时进美酒长逍遥。hé rú liú cǐ kǒu,shí jìn měi jiǔ zhǎng xiāo yáo。
欲知出山者我是,悔不老作吴山樵。yù zhī chū shān zhě wǒ shì,huǐ bù lǎo zuò wú shān qiáo。

日出入歌

王世贞

日出东旸谷,赤若赤琼毂。rì chū dōng yáng gǔ,chì ruò chì qióng gǔ。
日入西虞渊,赪若赪玉盘。rì rù xī yú yuān,chēng ruò chēng yù pán。
空中日稍定,团团黄金镜。kōng zhōng rì shāo dìng,tuán tuán huáng jīn jìng。
南陆令我暖,北陆令我寒。nán lù lìng wǒ nuǎn,běi lù lìng wǒ hán。
寒暖嗟自可,为汝销朱颜。hán nuǎn jiē zì kě,wèi rǔ xiāo zhū yán。
但见日出入,不见日后先。dàn jiàn rì chū rù,bù jiàn rì hòu xiān。
长歌出入歌,起我长恨端。zhǎng gē chū rù gē,qǐ wǒ zhǎng hèn duān。

结袜子歌

王世贞

小吏摩足日,腐儒结袜时。xiǎo lì mó zú rì,fǔ rú jié wà shí。
张家两伧父,不复顾腰肢。zhāng jiā liǎng cāng fù,bù fù gù yāo zhī。
博得公卿名,且为帝王知。bó dé gōng qīng míng,qiě wèi dì wáng zhī。
男儿事事仗人口,安用区区七尺为。nán ér shì shì zhàng rén kǒu,ān yòng qū qū qī chǐ wèi。
自斟自咏自老死,从他门外浮云驰。zì zhēn zì yǒng zì lǎo sǐ,cóng tā mén wài fú yún chí。

秦女卷衣曲

王世贞

萯阳宫中漏未央,荧荧初月丽初妆。fù yáng gōng zhōng lòu wèi yāng,yíng yíng chū yuè lì chū zhuāng。
此时秦女唤梳沐,此际泪湿罗衣裳。cǐ shí qín nǚ huàn shū mù,cǐ jì lèi shī luó yī shang。
邯郸倡姬秦国母,秦王相国邯郸贾。hán dān chàng jī qín guó mǔ,qín wáng xiāng guó hán dān jiǎ。
邯郸大贾秦仲父,仲父舍人秦假父。hán dān dà jiǎ qín zhòng fù,zhòng fù shě rén qín jiǎ fù。
可怜君王才十五。kě lián jūn wáng cái shí wǔ。
秦女贱,赵女骄,寄生茑萝出松标。qín nǚ jiàn,zhào nǚ jiāo,jì shēng niǎo luó chū sōng biāo。
耐向民间击土缶,难同贵邸伴吹箫。nài xiàng mín jiān jī tǔ fǒu,nán tóng guì dǐ bàn chuī xiāo。

行行且游猎

王世贞

行行且游猎,遂出光禄塞。xíng xíng qiě yóu liè,suì chū guāng lù sāi。
秦地一掌间,黄河落天外。qín dì yī zhǎng jiān,huáng hé luò tiān wài。
六郡良家五陵豪,于阗玉鞭大食刀。liù jùn liáng jiā wǔ líng háo,yú tián yù biān dà shí dāo。
不爱县官封博望,自从私客取临洮。bù ài xiàn guān fēng bó wàng,zì cóng sī kè qǔ lín táo。
盘马弯弓月相向,万族蹒跚魄先丧。pán mǎ wān gōng yuè xiāng xiàng,wàn zú pán shān pò xiān sàng。
突出霜蹄狡兔先,争看鸣镝苍鹰上。tū chū shuāng tí jiǎo tù xiān,zhēng kàn míng dī cāng yīng shàng。
黄沙一缕冲紫微,角声四起胡霜飞。huáng shā yī lǚ chōng zǐ wēi,jiǎo shēng sì qǐ hú shuāng fēi。
少年割鲜且莫饮,待我生挟单于归。shǎo nián gē xiān qiě mò yǐn,dài wǒ shēng xié dān yú guī。

梅花落

王世贞

窗外梅花落,辽西尚未归。chuāng wài méi huā luò,liáo xī shàng wèi guī。
霜风吹玉笛,寒月满金微。shuāng fēng chuī yù dí,hán yuè mǎn jīn wēi。
此际征人幕,应同少妇机。cǐ jì zhēng rén mù,yīng tóng shǎo fù jī。
那堪驿使断,心逐岭鸿飞。nà kān yì shǐ duàn,xīn zhú lǐng hóng fēi。

爱妾换马

王世贞

只解驱驰易,宁言离别难。zhǐ jiě qū chí yì,níng yán lí bié nán。
兰膏啼玉箸,桃雨汗金鞍。lán gāo tí yù zhù,táo yǔ hàn jīn ān。
物喜酬新主,人悲恋故欢。wù xǐ chóu xīn zhǔ,rén bēi liàn gù huān。
横行度辽海,那问剪刀寒。héng xíng dù liáo hǎi,nà wèn jiǎn dāo hán。

夜夜曲

王世贞

夜夜连枝帐,不复知惆怅。yè yè lián zhī zhàng,bù fù zhī chóu chàng。
夜夜同心绮,亦复忘欢喜。yè yè tóng xīn qǐ,yì fù wàng huān xǐ。
唯有梦梁州,追欢更解愁。wéi yǒu mèng liáng zhōu,zhuī huān gèng jiě chóu。
匡床凉似水,初月澹如钩。kuāng chuáng liáng shì shuǐ,chū yuè dàn rú gōu。

铜雀伎

王世贞

往事秦云逝,深恩漳水流。wǎng shì qín yún shì,shēn ēn zhāng shuǐ liú。
月归金雁冷,风至玉衣秋。yuè guī jīn yàn lěng,fēng zhì yù yī qiū。
粉黛年年薄,弦歌夜夜愁。fěn dài nián nián báo,xián gē yè yè chóu。
谁同汉武帝,还向茂陵游。shuí tóng hàn wǔ dì,hái xiàng mào líng yóu。

铜雀伎

王世贞

奉寝传遗教,分香更系情。fèng qǐn chuán yí jiào,fēn xiāng gèng xì qíng。
履犹明主迹,弦是向时声。lǚ yóu míng zhǔ jì,xián shì xiàng shí shēng。
寂寞无新故,荣华有重轻。jì mò wú xīn gù,róng huá yǒu zhòng qīng。
尚疑仙乐动,别院夜相迎。shàng yí xiān lè dòng,bié yuàn yè xiāng yíng。

小垂手

王世贞

小院炙瑶笙,红妆按队呈。xiǎo yuàn zhì yáo shēng,hóng zhuāng àn duì chéng。
都将兰麝口,吹作凤皇鸣。dōu jiāng lán shè kǒu,chuī zuò fèng huáng míng。
曲终仍教舞,垂手故盈盈。qū zhōng réng jiào wǔ,chuí shǒu gù yíng yíng。
讵是长持履,临风骄怨声。jù shì zhǎng chí lǚ,lín fēng jiāo yuàn shēng。

大垂手

王世贞

秋水剪明眸,亭亭出画楼。qiū shuǐ jiǎn míng móu,tíng tíng chū huà lóu。
邀他大垂手,不惜锦缠头。yāo tā dà chuí shǒu,bù xī jǐn chán tóu。
舞罢香无迹,歌残翠未收。wǔ bà xiāng wú jì,gē cán cuì wèi shōu。
留髡烛尽灭,更与按伊州。liú kūn zhú jǐn miè,gèng yǔ àn yī zhōu。