古诗词

见边庭人谈壬子三月事有述

王世贞

戍从上谷来,疮痍半侵面。shù cóng shàng gǔ lái,chuāng yí bàn qīn miàn。
对酒不能酌,未语泪珠溅。duì jiǔ bù néng zhuó,wèi yǔ lèi zhū jiàn。
借问何为者,告我三月战。jiè wèn hé wèi zhě,gào wǒ sān yuè zhàn。
妖氛祁连发,杂部呼衍遍。yāo fēn qí lián fā,zá bù hū yǎn biàn。
令速飙雨集,台荒烽火眩。lìng sù biāo yǔ jí,tái huāng fēng huǒ xuàn。
卒然遇山头,狐兔窜散漫。zú rán yù shān tóu,hú tù cuàn sàn màn。
我师不盈千,敌众已号万。wǒ shī bù yíng qiān,dí zhòng yǐ hào wàn。
拓弓鸣霹雳,走马蹙飞电。tuò gōng míng pī lì,zǒu mǎ cù fēi diàn。
层冰煜戈甲,乌云罩发辫。céng bīng yù gē jiǎ,wū yún zhào fā biàn。
中间两旗出,倏忽天宇变。zhōng jiān liǎng qí chū,shū hū tiān yǔ biàn。
况乃积威后,吏士总灰汗。kuàng nǎi jī wēi hòu,lì shì zǒng huī hàn。
低头念父母,黄泉去几线。dī tóu niàn fù mǔ,huáng quán qù jǐ xiàn。
亡矣存不知,人耶鬼难辨。wáng yǐ cún bù zhī,rén yé guǐ nán biàn。
桓桓时将军,擐甲流英盼。huán huán shí jiāng jūn,huàn jiǎ liú yīng pàn。
饮水贾逸勇,解鞍示馀算。yǐn shuǐ jiǎ yì yǒng,jiě ān shì yú suàn。
坚重麾下当,腾骧诸孙先。jiān zhòng huī xià dāng,téng xiāng zhū sūn xiān。
赴敌均戴天,丧元等飘霰。fù dí jūn dài tiān,sàng yuán děng piāo xiàn。
屡冲亡移足,再接莫逃眴。lǚ chōng wáng yí zú,zài jiē mò táo xuàn。
批捣肉郊原,喧呼涛江汉。pī dǎo ròu jiāo yuán,xuān hū tāo jiāng hàn。
日莫围未解,炊烟出胸咽。rì mò wéi wèi jiě,chuī yān chū xiōng yàn。
白马飞护军,朱缨光灿灿。bái mǎ fēi hù jūn,zhū yīng guāng càn càn。
斩其前却骑,赏彼兵锋冠。zhǎn qí qián què qí,shǎng bǐ bīng fēng guān。
长空双眸疾,宛转堕一箭。zhǎng kōng shuāng móu jí,wǎn zhuǎn duò yī jiàn。
咋指大众遁,横戈锐行殿。zǎ zhǐ dà zhòng dùn,héng gē ruì xíng diàn。
橐驼墙外收,野老沟中看。tuó tuó qiáng wài shōu,yě lǎo gōu zhōng kàn。
痛定还神魂,追思更摇瞑。tòng dìng hái shén hún,zhuī sī gèng yáo míng。
倘不天意在,人尽乌鸢饭。tǎng bù tiān yì zài,rén jǐn wū yuān fàn。
呜呼一千卒,将军实枢干。wū hū yī qiān zú,jiāng jūn shí shū gàn。
昨者捷书闻,欢溢未央殿。zuó zhě jié shū wén,huān yì wèi yāng diàn。
论功非常格,行赏绝淹旦。lùn gōng fēi cháng gé,xíng shǎng jué yān dàn。
南金䮍蹄方,蜀锦兽袍茜。nán jīn niǎo tí fāng,shǔ jǐn shòu páo qiàn。
捧出皆动色,光辉耀驰传。pěng chū jiē dòng sè,guāng huī yào chí chuán。
元戎何骄盈,闻之怒椎案。yuán róng hé jiāo yíng,wén zhī nù chuí àn。
手自推毂臣,不如偏裨贱。shǒu zì tuī gǔ chén,bù rú piān bì jiàn。
十万羽林儿,膂力岂不健。shí wàn yǔ lín ér,lǚ lì qǐ bù jiàn。
节制纷下施,功成违亦谴。jié zhì fēn xià shī,gōng chéng wéi yì qiǎn。
头颅完万死,肝胆折一见。tóu lú wán wàn sǐ,gān dǎn zhé yī jiàn。
居平慕廉吏,募士黄金散。jū píng mù lián lì,mù shì huáng jīn sàn。
家有鄠杜田,为寿前致献。jiā yǒu hù dù tián,wèi shòu qián zhì xiàn。
所丐假威严,那能望恩眷。suǒ gài jiǎ wēi yán,nà néng wàng ēn juàn。
不然却敌身,充庖若凫雁。bù rán què dí shēn,chōng páo ruò fú yàn。
妻子诟未平,部曲私相唁。qī zi gòu wèi píng,bù qū sī xiāng yàn。
死生已独当,宠辱他人擅。sǐ shēng yǐ dú dāng,chǒng rǔ tā rén shàn。
东邻酒家胡,洛阳业商贩。dōng lín jiǔ jiā hú,luò yáng yè shāng fàn。
甲胄为何物,勋名首腾荐。jiǎ zhòu wèi hé wù,xūn míng shǒu téng jiàn。
人奴岂卫青,通侯及韩嫣。rén nú qǐ wèi qīng,tōng hóu jí hán yān。
纷纷貂尾续,汲汲羊胃烂。fēn fēn diāo wěi xù,jí jí yáng wèi làn。
天子实明圣,涂肝亦何惋。tiān zi shí míng shèng,tú gān yì hé wǎn。
所虑缓急膺,诸边士心玩。suǒ lǜ huǎn jí yīng,zhū biān shì xīn wán。
请剑天茫茫,王室勿多难。qǐng jiàn tiān máng máng,wáng shì wù duō nán。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

感兴六首

王世贞

峭风俄扫蒻房空,恍忽还疑在梦中。qiào fēng é sǎo ruò fáng kōng,huǎng hū hái yí zài mèng zhōng。
毕竟怨亲何所似,偶然萍水复西东。bì jìng yuàn qīn hé suǒ shì,ǒu rán píng shuǐ fù xī dōng。

感兴六首

王世贞

欲酌仍停鹦鹉螺,酒醒长叹对银河。yù zhuó réng tíng yīng wǔ luó,jiǔ xǐng zhǎng tàn duì yín hé。
傍人总会应难语,但道中年感慨多。bàng rén zǒng huì yīng nán yǔ,dàn dào zhōng nián gǎn kǎi duō。

感兴六首

王世贞

单车柳色太行新,浊酒寒灯供此身。dān chē liǔ sè tài xíng xīn,zhuó jiǔ hán dēng gōng cǐ shēn。
燕赵向来多似玉,懒教人唤负心人。yàn zhào xiàng lái duō shì yù,lǎn jiào rén huàn fù xīn rén。

息阴树傍冠尘俄重拂拭之馀聊用自解

王世贞

欲将烦暑借风宽,更起红尘上鹖冠。yù jiāng fán shǔ jiè fēng kuān,gèng qǐ hóng chén shàng hé guān。
拭罢只堪他日挂,不须留待故人弹。shì bà zhǐ kān tā rì guà,bù xū liú dài gù rén dàn。

渡黄河偶成

王世贞

银作天河玉作堤,河流倒挂与天齐。yín zuò tiān hé yù zuò dī,hé liú dào guà yǔ tiān qí。
可怜抛向昆仑顶,一到人间浊似泥。kě lián pāo xiàng kūn lún dǐng,yī dào rén jiān zhuó shì ní。

初登太行回望有思

王世贞

千山立马送斜晖,平楚苍然色渐微。qiān shān lì mǎ sòng xié huī,píng chǔ cāng rán sè jiàn wēi。
最是东南欲尽处,黏天一点白云飞。zuì shì dōng nán yù jǐn chù,nián tiān yī diǎn bái yún fēi。

由宁郭抵新化镇即事

王世贞

阴沟清泚复湾环,桃李成阴桑柘闲。yīn gōu qīng cǐ fù wān huán,táo lǐ chéng yīn sāng zhè xián。
道是江南好风景,举头如戟太行山。dào shì jiāng nán hǎo fēng jǐng,jǔ tóu rú jǐ tài xíng shān。

由宁郭抵新化镇即事

王世贞

夹溪修竹带青葱,便拟移家住此中。jiā xī xiū zhú dài qīng cōng,biàn nǐ yí jiā zhù cǐ zhōng。
却忆乡园浑未乏,不知何事厌江东。què yì xiāng yuán hún wèi fá,bù zhī hé shì yàn jiāng dōng。

臬署闲居偶成二绝

王世贞

道了放衙无一事,偶然驯鹿过庭除。dào le fàng yá wú yī shì,ǒu rán xùn lù guò tíng chú。
与君多少优闲在,只是长林意未舒。yǔ jūn duō shǎo yōu xián zài,zhǐ shì zhǎng lín yì wèi shū。

臬署闲居偶成二绝

王世贞

晋阳酒清绝可人,午饮酣眠从至申。jìn yáng jiǔ qīng jué kě rén,wǔ yǐn hān mián cóng zhì shēn。
赖得长安信易达,知余懒病定为真。lài dé zhǎng ān xìn yì dá,zhī yú lǎn bìng dìng wèi zhēn。

与张王二君弥陀寺小饮二君有惠政吾郡时王与余谈禅而张旨在玄不甚答戏成三绝

王世贞

一尊萧寺鬓毛新,醉后那论主与宾。yī zūn xiāo sì bìn máo xīn,zuì hòu nà lùn zhǔ yǔ bīn。
我梦未醒君梦觉,可能还唤梦中人。wǒ mèng wèi xǐng jūn mèng jué,kě néng hái huàn mèng zhōng rén。

与张王二君弥陀寺小饮二君有惠政吾郡时王与余谈禅而张旨在玄不甚答戏成三绝

王世贞

参差棠树五湖滨,福在人天慧在身。cān chà táng shù wǔ hú bīn,fú zài rén tiān huì zài shēn。
争似懒夫穷彻骨,西方处处是迷津。zhēng shì lǎn fū qióng chè gǔ,xī fāng chù chù shì mí jīn。

与张王二君弥陀寺小饮二君有惠政吾郡时王与余谈禅而张旨在玄不甚答戏成三绝

王世贞

张君杜口为尊玄,王子纵横岂离禅。zhāng jūn dù kǒu wèi zūn xuán,wáng zi zòng héng qǐ lí chán。
任是法门吾不会,一杯还向炕头眠。rèn shì fǎ mén wú bù huì,yī bēi hái xiàng kàng tóu mián。

过亡妾殡所有感

王世贞

绛罗长护曲阑干,树底春花不睹残。jiàng luó zhǎng hù qū lán gàn,shù dǐ chūn huā bù dǔ cán。
谁道殡宫荒垄畔,白杨吹送四时寒。shuí dào bìn gōng huāng lǒng pàn,bái yáng chuī sòng sì shí hán。

过亡妾殡所有感

王世贞

去辞华屋傍荒丘,儿女呼娘不解求。qù cí huá wū bàng huāng qiū,ér nǚ hū niáng bù jiě qiú。
任使破除情字尽,也应饶泪到心头。rèn shǐ pò chú qíng zì jǐn,yě yīng ráo lèi dào xīn tóu。