古诗词

王生近诗爽然有天际真人想乃父沂州君濡首吏牍俱所不晓赋此赠之

王世贞

我昔偕若翁,共醉燕山月。wǒ xī xié ruò wēng,gòng zuì yàn shān yuè。
寒飞双疾羽,惊风散仓卒。hán fēi shuāng jí yǔ,jīng fēng sàn cāng zú。
回首秋色中,白云陶余悦。huí shǒu qiū sè zhōng,bái yún táo yú yuè。
半刺足翱翔,谁能念汩没。bàn cì zú áo xiáng,shuí néng niàn gǔ méi。
落日琅琊台,萧然映华发。luò rì láng yá tái,xiāo rán yìng huá fā。
岂伊莼鲈兴,不从步兵发。qǐ yī chún lú xīng,bù cóng bù bīng fā。
识尔汗血时,英声动长安。shí ěr hàn xuè shí,yīng shēng dòng zhǎng ān。
十年偶一见,握手罄所欢。shí nián ǒu yī jiàn,wò shǒu qìng suǒ huān。
蓬蒿仲蔚地,山水伯牙弹。péng hāo zhòng wèi dì,shān shuǐ bó yá dàn。
天堕五色霞,赤城仙人餐。tiān duò wǔ sè xiá,chì chéng xiān rén cān。
吾子忽啖之,齿颊俱清寒。wú zi hū dàn zhī,chǐ jiá jù qīng hán。
太湖水浅深,要我弄鱼竿。tài hú shuǐ qiǎn shēn,yào wǒ nòng yú gān。
昨夜腐鼠过,鹓雏了不看。zuó yè fǔ shǔ guò,yuān chú le bù kàn。
仲尼畏后生,余亦惭先尔。zhòng ní wèi hòu shēng,yú yì cán xiān ěr。
毋作一丘观,丈夫志弧矢。wú zuò yī qiū guān,zhàng fū zhì hú shǐ。
大鹏戢两翼,黄雀不知止。dà péng jí liǎng yì,huáng què bù zhī zhǐ。
寄声招若翁,早访云壑里。jì shēng zhāo ruò wēng,zǎo fǎng yún hè lǐ。
子其息南溟,九万从此始。zi qí xī nán míng,jiǔ wàn cóng cǐ shǐ。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

闻警

王世贞

寇却馀皇上,师逢槜李伤。kòu què yú huáng shàng,shī féng zuì lǐ shāng。
海波吹欲立,云日照俱苍。hǎi bō chuī yù lì,yún rì zhào jù cāng。
实恐游麋鹿,何言异虎狼。shí kǒng yóu mí lù,hé yán yì hǔ láng。
中原天渐小,吾计尚茫茫。zhōng yuán tiān jiàn xiǎo,wú jì shàng máng máng。

询吴舍人病

王世贞

汝但栖金马,声名未陆沉。rǔ dàn qī jīn mǎ,shēng míng wèi lù chén。
宦情秋事薄,卧病白云深。huàn qíng qiū shì báo,wò bìng bái yún shēn。
自反三湘吊,弥坚百代心。zì fǎn sān xiāng diào,mí jiān bǎi dài xīn。
高斋对玉轸,寥落为知音。gāo zhāi duì yù zhěn,liáo luò wèi zhī yīn。

询吴舍人病

王世贞

懒朝初谢病,青草闭门长。lǎn cháo chū xiè bìng,qīng cǎo bì mén zhǎng。
去俗为齐语,矜人笑楚狂。qù sú wèi qí yǔ,jīn rén xiào chǔ kuáng。
寸心天未折,孤愤世频妨。cùn xīn tiān wèi zhé,gū fèn shì pín fáng。
浊酒如相命,和歌燕市傍。zhuó jiǔ rú xiāng mìng,hé gē yàn shì bàng。

于鳞赠梨酒

王世贞

香擅中山酒,甘分大谷梨。xiāng shàn zhōng shān jiǔ,gān fēn dà gǔ lí。
已非兹土易,况乃故人赍。yǐ fēi zī tǔ yì,kuàng nǎi gù rén jī。
雪压漕漕滴,霜雕颗颗齐。xuě yā cáo cáo dī,shuāng diāo kē kē qí。
便须供老母,未敢及荆妻。biàn xū gōng lǎo mǔ,wèi gǎn jí jīng qī。

夜坐偶成

王世贞

湖海频惊信,乾坤可置身。hú hǎi pín jīng xìn,qián kūn kě zhì shēn。
且谋今日酒,能保异时人。qiě móu jīn rì jiǔ,néng bǎo yì shí rén。
骨肉名空在,田庐迹已陈。gǔ ròu míng kōng zài,tián lú jì yǐ chén。
急难双饱眼,未敢视经纶。jí nán shuāng bǎo yǎn,wèi gǎn shì jīng lún。

夜坐偶成

王世贞

塞垣摇白羽,京辇斗黄金。sāi yuán yáo bái yǔ,jīng niǎn dòu huáng jīn。
亲计难归拙,君恩畏转深。qīn jì nán guī zhuō,jūn ēn wèi zhuǎn shēn。
一生垂失路,万态总违心。yī shēng chuí shī lù,wàn tài zǒng wéi xīn。
仅有文章在,名山恐陆沉。jǐn yǒu wén zhāng zài,míng shān kǒng lù chén。

简茂秦

王世贞

旷荡长安陌,飘然一老翁。kuàng dàng zhǎng ān mò,piāo rán yī lǎo wēng。
壮怀千古在,衰态众人同。zhuàng huái qiān gǔ zài,shuāi tài zhòng rén tóng。
衣食心难尽,干戈计未工。yī shí xīn nán jǐn,gàn gē jì wèi gōng。
回车竟何适,勿哭世途穷。huí chē jìng hé shì,wù kū shì tú qióng。

病答明卿

王世贞

伏枕一身事,胡为相念深。fú zhěn yī shēn shì,hú wèi xiāng niàn shēn。
此生须觅汝,终古在知音。cǐ shēng xū mì rǔ,zhōng gǔ zài zhī yīn。
地缓垂枯骨,天扶未展心。dì huǎn chuí kū gǔ,tiān fú wèi zhǎn xīn。
茫茫大鹏海,变化或难寻。máng máng dà péng hǎi,biàn huà huò nán xún。

病答明卿

王世贞

得汝怜贫惫,新诗慰藉多。dé rǔ lián pín bèi,xīn shī wèi jí duō。
病添仍药饵,身在且兵戈。bìng tiān réng yào ěr,shēn zài qiě bīng gē。
拙信乾坤戏,狂堪日月多。zhuō xìn qián kūn xì,kuáng kān rì yuè duō。
无劳骇容鬓,吾已会高歌。wú láo hài róng bìn,wú yǐ huì gāo gē。

送马挥使运饷还吴

王世贞

仲孺名家子,楼船转饷师。zhòng rú míng jiā zi,lóu chuán zhuǎn xiǎng shī。
星霜过客传,天地老军麾。xīng shuāng guò kè chuán,tiān dì lǎo jūn huī。
才自铜符发,恩凭玉剑知。cái zì tóng fú fā,ēn píng yù jiàn zhī。
汉功谁第一,不复数搴旗。hàn gōng shuí dì yī,bù fù shù qiān qí。

简余德甫

王世贞

胡为数请急,不受尚书期。hú wèi shù qǐng jí,bù shòu shàng shū qī。
药裹翻馀事,藜床扫为谁。yào guǒ fān yú shì,lí chuáng sǎo wèi shuí。
壮心来折节,懒性失耽诗。zhuàng xīn lái zhé jié,lǎn xìng shī dān shī。
我但携琴造,君无厌酒卮。wǒ dàn xié qín zào,jūn wú yàn jiǔ zhī。

寄子与

王世贞

严城淹驻节,飞雪卷淮波。yán chéng yān zhù jié,fēi xuě juǎn huái bō。
此地唯予先,新诗任汝多。cǐ dì wéi yǔ xiān,xīn shī rèn rǔ duō。
论交失宇宙,把酒异山河。lùn jiāo shī yǔ zhòu,bǎ jiǔ yì shān hé。
倘念高阳侣,春风掩户过。tǎng niàn gāo yáng lǚ,chūn fēng yǎn hù guò。

寄子与

王世贞

早晚辞桐柏,春来到霅无。zǎo wǎn cí tóng bǎi,chūn lái dào zhà wú。
万山青待汝,一雁迥愁吾。wàn shān qīng dài rǔ,yī yàn jiǒng chóu wú。
高步才难发,横行思转孤。gāo bù cái nán fā,héng xíng sī zhuǎn gū。
仗谁消日月,为计亦江湖。zhàng shuí xiāo rì yuè,wèi jì yì jiāng hú。

哭梁公实

王世贞

梁生不可作,吾道迥堪悲。liáng shēng bù kě zuò,wú dào jiǒng kān bēi。
吴市无双隐,函关失五噫。wú shì wú shuāng yǐn,hán guān shī wǔ yī。
泪应枯德操,骨好傍要离。lèi yīng kū dé cāo,gǔ hǎo bàng yào lí。
白日霾将黯,珠沈合浦时。bái rì mái jiāng àn,zhū shěn hé pǔ shí。

哭梁公实

王世贞

但惜金兰远,宁知玉树摧。dàn xī jīn lán yuǎn,níng zhī yù shù cuī。
赋留中使问,魂逐大招来。fù liú zhōng shǐ wèn,hún zhú dà zhāo lái。
浩荡心难掩,飘零业未灰。hào dàng xīn nán yǎn,piāo líng yè wèi huī。
何劳验天意,白首世人才。hé láo yàn tiān yì,bái shǒu shì rén cái。