古诗词

案头苏诗一编偶展读之有云龙钟三十九劳生已强半岁暮日斜时还为昔人叹公倅馀杭日作盖取白乐天语兴感也此公尚为摇落语吾辈宁无穷途之恸因成一章兼示舍弟虽然公兄弟名位穹显晚节各天而吾以早废弃故相守田亩间差为优耳他固不敢较也

王世贞

偶诵苏公诗,龙钟三十九。ǒu sòng sū gōng shī,lóng zhōng sān shí jiǔ。
身犹一方佐,名满天下口。shēn yóu yī fāng zuǒ,míng mǎn tiān xià kǒu。
伊余射策年,与公颇先后。yī yú shè cè nián,yǔ gōng pǒ xiān hòu。
虽忝大夫列,六载归南亩。suī tiǎn dà fū liè,liù zài guī nán mǔ。
人间失意事,所历无不有。rén jiān shī yì shì,suǒ lì wú bù yǒu。
多岐梦犹惴,百炼心欲朽。duō qí mèng yóu zhuì,bǎi liàn xīn yù xiǔ。
雌黄堕齿颊,雄白空知守。cí huáng duò chǐ jiá,xióng bái kōng zhī shǒu。
西风傲短褐,居然成野叟。xī fēng ào duǎn hè,jū rán chéng yě sǒu。
流年蠹书卷,残日渔杯酒。liú nián dù shū juǎn,cán rì yú bēi jiǔ。
用禅文寂寞,塞兑防秽呕。yòng chán wén jì mò,sāi duì fáng huì ǒu。
斋前种白杨,萧瑟鸣虚牖。zhāi qián zhǒng bái yáng,xiāo sè míng xū yǒu。
顾谓吾季方,吾言汝知否。gù wèi wú jì fāng,wú yán rǔ zhī fǒu。
今古伯仲名,无出苏公右。jīn gǔ bó zhòng míng,wú chū sū gōng yòu。
风云壮接翼,天地老分手。fēng yún zhuàng jiē yì,tiān dì lǎo fēn shǒu。
踯躅瘴海间,能无叹不偶。zhí zhú zhàng hǎi jiān,néng wú tàn bù ǒu。
万事吾敢如,一得颇无负。wàn shì wú gǎn rú,yī dé pǒ wú fù。
蓼莪固永废,棠棣幸终友。liǎo é gù yǒng fèi,táng dì xìng zhōng yǒu。
去去入吴山,相携共白首。qù qù rù wú shān,xiāng xié gòng bái shǒu。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

大小莲花峰

王世贞

大莲花峰房欲披,小莲花发蕊离离。dà lián huā fēng fáng yù pī,xiǎo lián huā fā ruǐ lí lí。
莫轻游子无仙骨,我解栽花发火池。mò qīng yóu zi wú xiān gǔ,wǒ jiě zāi huā fā huǒ chí。

落帽峰

王世贞

戴仙掉头蹑白虹,有帽却堕罡风中。dài xiān diào tóu niè bái hóng,yǒu mào què duò gāng fēng zhōng。
不忧天地为绝倒,何物人间老秃翁。bù yōu tiān dì wèi jué dào,hé wù rén jiān lǎo tū wēng。

白云峰

王世贞

春来元气日氤氲,大岩小岩屯白云。chūn lái yuán qì rì yīn yūn,dà yán xiǎo yán tún bái yún。
山人自是陶弘景,纵有那应分赠君。shān rén zì shì táo hóng jǐng,zòng yǒu nà yīng fēn zèng jūn。

大明峰

王世贞

烛龙双炬破南荒,散作峰头万叠光。zhú lóng shuāng jù pò nán huāng,sàn zuò fēng tóu wàn dié guāng。
纵有天鸡君莫听,不烦红日起扶桑。zòng yǒu tiān jī jūn mò tīng,bù fán hóng rì qǐ fú sāng。

五老峰

王世贞

前年踏雪匡庐过,今年暮春游太和。qián nián tà xuě kuāng lú guò,jīn nián mù chūn yóu tài hé。
五峰老人如旧识,不似当年白发多。wǔ fēng lǎo rén rú jiù shí,bù shì dāng nián bái fā duō。

三公峰

王世贞

金顶炜煌帝座开,三峰那不号三台。jīn dǐng wěi huáng dì zuò kāi,sān fēng nà bù hào sān tái。
雨后前山飞瀑过,共言天上白麻来。yǔ hòu qián shān fēi pù guò,gòng yán tiān shàng bái má lái。

九卿峰

王世贞

窈窕崔嵬面面逢,九霄青对九芙蓉。yǎo tiǎo cuī wéi miàn miàn féng,jiǔ xiāo qīng duì jiǔ fú róng。
欲知身染烟霞色,香案前头第四峰。yù zhī shēn rǎn yān xiá sè,xiāng àn qián tóu dì sì fēng。

仙人峰

王世贞

瑶花琪草遍仙山,山色长依天地闲。yáo huā qí cǎo biàn xiān shān,shān sè zhǎng yī tiān dì xián。
莫道五通无一验,也能云雨向人间。mò dào wǔ tōng wú yī yàn,yě néng yún yǔ xiàng rén jiān。

狮子峰

王世贞

调刁风过忽雄鸣,一窍能喑万籁声。diào diāo fēng guò hū xióng míng,yī qiào néng yīn wàn lài shēng。
雪后莫寻狐兔迹,只今罴虎不留行。xuě hòu mò xún hú tù jì,zhǐ jīn pí hǔ bù liú xíng。

紫霄峰

王世贞

千崖过雨欲黄昏,钟鼓朝真未掩门。qiān yá guò yǔ yù huáng hūn,zhōng gǔ cháo zhēn wèi yǎn mén。
自是此峰饶紫气,不关曾著五千言。zì shì cǐ fēng ráo zǐ qì,bù guān céng zhù wǔ qiān yán。

香垆峰

王世贞

日气初浓雨色孤,青烟片片起香垆。rì qì chū nóng yǔ sè gū,qīng yān piàn piàn qǐ xiāng lú。
还将一瓣祈天帝,乞取真形五字符。hái jiāng yī bàn qí tiān dì,qǐ qǔ zhēn xíng wǔ zì fú。

展旗峰

王世贞

猎猎峰旗空际磨,千山草木见还无。liè liè fēng qí kōng jì mó,qiān shān cǎo mù jiàn hái wú。
天策府中玄甲队,淮南节下黑云都。tiān cè fǔ zhōng xuán jiǎ duì,huái nán jié xià hēi yún dōu。

玉笋峰

王世贞

初开噫气吐青蘋,万木峰头自起皴。chū kāi yī qì tǔ qīng píng,wàn mù fēng tóu zì qǐ cūn。
却似渭滨春雨后,箨龙无际欲张鳞。què shì wèi bīn chūn yǔ hòu,tuò lóng wú jì yù zhāng lín。

丹灶峰

王世贞

缥缈仙踪未可非,至今犹说彩云飞。piāo miǎo xiān zōng wèi kě fēi,zhì jīn yóu shuō cǎi yún fēi。
只愁天地终须尽,炼得丹成无处归。zhǐ chóu tiān dì zhōng xū jǐn,liàn dé dān chéng wú chù guī。

天马峰

王世贞

絪缊灭没不可求,矫若长空腾紫骝。yīn yūn miè méi bù kě qiú,jiǎo ruò zhǎng kōng téng zǐ liú。
天上房星应不谬,人间此岭属房州。tiān shàng fáng xīng yīng bù miù,rén jiān cǐ lǐng shǔ fáng zhōu。