古诗词

吴郎行赠吴判官转浙藩都事

王世贞

吴郎醉骂金陵席,骑马却赴通州谪。wú láng zuì mà jīn líng xí,qí mǎ què fù tōng zhōu zhé。
三载黯淡风尘深,始作江南幕中客。sān zài àn dàn fēng chén shēn,shǐ zuò jiāng nán mù zhōng kè。
吴郎濩落偃蹇且莫论,尔是文定尚书孙。wú láng huò luò yǎn jiǎn qiě mò lùn,ěr shì wén dìng shàng shū sūn。
书生不及文定世,父老犹传孝皇事。shū shēng bù jí wén dìng shì,fù lǎo yóu chuán xiào huáng shì。
洛阳长沙初拜相,华容浮梁互相让。luò yáng zhǎng shā chū bài xiāng,huá róng fú liáng hù xiāng ràng。
九重握手赐颜色,万里君门若咫尺。jiǔ zhòng wò shǒu cì yán sè,wàn lǐ jūn mén ruò zhǐ chǐ。
是时文定称近臣,深谋密语上所亲。shì shí wén dìng chēng jìn chén,shēn móu mì yǔ shàng suǒ qīn。
朝集凤池间委佩,即看鱼水更何人。cháo jí fèng chí jiān wěi pèi,jí kàn yú shuǐ gèng hé rén。
由来大厦须梁栋,不独文章为世重。yóu lái dà shà xū liáng dòng,bù dú wén zhāng wèi shì zhòng。
鼎湖忽攀龙驭髯,寰海但使苍生恸。dǐng hú hū pān lóng yù rán,huán hǎi dàn shǐ cāng shēng tòng。
只今相去四十载,万事那期一朝改。zhǐ jīn xiāng qù sì shí zài,wàn shì nà qī yī cháo gǎi。
玉几沈深北极尊,金鱼寂寞青云在。yù jǐ shěn shēn běi jí zūn,jīn yú jì mò qīng yún zài。
呜呼往事生新愁,我歌吴郎双泪流。wū hū wǎng shì shēng xīn chóu,wǒ gē wú láng shuāng lèi liú。
闻道君王思故剑,莫令衫袖湿江州。wén dào jūn wáng sī gù jiàn,mò lìng shān xiù shī jiāng zhōu。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

大雨

王世贞

昨岁还兹日,燕京雨故多。zuó suì hái zī rì,yàn jīng yǔ gù duō。
纵横成陆海,簸荡决天河。zòng héng chéng lù hǎi,bǒ dàng jué tiān hé。
日月终无恙,阴阳任自摩。rì yuè zhōng wú yàng,yīn yáng rèn zì mó。
未须疑号令,或为洗兵戈。wèi xū yí hào lìng,huò wèi xǐ bīng gē。

中庭二红梅三月盛开赋此志感

王世贞

三月梅仍发,聊争烂漫红。sān yuè méi réng fā,liáo zhēng làn màn hóng。
无能待霜暮,强起受春风。wú néng dài shuāng mù,qiáng qǐ shòu chūn fēng。
色恐群英妒,枝怜几日同。sè kǒng qún yīng dù,zhī lián jǐ rì tóng。
吾宁载尊酒,寂寞灞桥东。wú níng zài zūn jiǔ,jì mò bà qiáo dōng。

中庭二红梅三月盛开赋此志感

王世贞

杜曲花俱艳,庭梅艳更新。dù qū huā jù yàn,tíng méi yàn gèng xīn。
人看等桃杏,汝自绝松筠。rén kàn děng táo xìng,rǔ zì jué sōng yún。
不语风前色,多愁雨后颦。bù yǔ fēng qián sè,duō chóu yǔ hòu pín。
那知山雪里,别有更精神。nà zhī shān xuě lǐ,bié yǒu gèng jīng shén。

奉寄张宇清先生

王世贞

闻汝苕溪社,乾坤与胜缘。wén rǔ sháo xī shè,qián kūn yǔ shèng yuán。
云生屐齿路,春挂杖头钱。yún shēng jī chǐ lù,chūn guà zhàng tóu qián。
碧晕千山树,红妆万顷莲。bì yūn qiān shān shù,hóng zhuāng wàn qǐng lián。
探游更奇绝,未许世人传。tàn yóu gèng qí jué,wèi xǔ shì rén chuán。

奉寄张宇清先生

王世贞

何地堪肥遁,斯人自不群。hé dì kān féi dùn,sī rén zì bù qún。
杯倾若下月,帆落洞庭云。bēi qīng ruò xià yuè,fān luò dòng tíng yún。
煮石青精饭,临池白练裙。zhǔ shí qīng jīng fàn,lín chí bái liàn qún。
为郎未云贵,尺素许相闻。wèi láng wèi yún guì,chǐ sù xǔ xiāng wén。

送张汝玉郎中移病归

王世贞

送尔卢龙城,秋风葭菼鸣。sòng ěr lú lóng chéng,qiū fēng jiā tǎn míng。
仙曹谁玉树,御苑自金茎。xiān cáo shuí yù shù,yù yuàn zì jīn jīng。
彩鹢长河色,疏砧野戍声。cǎi yì zhǎng hé sè,shū zhēn yě shù shēng。
东南一抹处,惨淡暮云横。dōng nán yī mǒ chù,cǎn dàn mù yún héng。

送张汝玉郎中移病归

王世贞

秋霜枫叶酣,清泪一尊含。qiū shuāng fēng yè hān,qīng lèi yī zūn hán。
战鼓关山北,征帆日夜南。zhàn gǔ guān shān běi,zhēng fān rì yè nán。
离情恨车马,归计入耕蚕。lí qíng hèn chē mǎ,guī jì rù gēng cán。
满目同愁病,迟归应自惭。mǎn mù tóng chóu bìng,chí guī yīng zì cán。

寄答峻伯

王世贞

殷勤吴季子,尺素为予言。yīn qín wú jì zi,chǐ sù wèi yǔ yán。
春水初平霅,兰舟直到门。chūn shuǐ chū píng zhà,lán zhōu zhí dào mén。
星归豫章驾,人卧桃花源。xīng guī yù zhāng jià,rén wò táo huā yuán。
独有新诗就,谁堪细讨论。dú yǒu xīn shī jiù,shuí kān xì tǎo lùn。

春日再游韦园仍用前韵

王世贞

春事携尊尽,清溪倚杖看。chūn shì xié zūn jǐn,qīng xī yǐ zhàng kàn。
山容薜荔古,水气桃花寒。shān róng bì lì gǔ,shuǐ qì táo huā hán。
仗饮扶馀醉,为欢别起端。zhàng yǐn fú yú zuì,wèi huān bié qǐ duān。
如能念狂简,吾岂任簪冠。rú néng niàn kuáng jiǎn,wú qǐ rèn zān guān。

春日再游韦园仍用前韵

王世贞

身世吾今醉,乾坤尔辈逢。shēn shì wú jīn zuì,qián kūn ěr bèi féng。
褰裳采兰芷,奏曲起鱼龙。qiān shang cǎi lán zhǐ,zòu qū qǐ yú lóng。
返照杯频得,浮烟阙自重。fǎn zhào bēi pín dé,fú yān quē zì zhòng。
莫嗔归骑缓,花底爱行踪。mò chēn guī qí huǎn,huā dǐ ài xíng zōng。

未明赴公署即事

王世贞

侵晓赴公署,聊将馀梦辞。qīn xiǎo fù gōng shǔ,liáo jiāng yú mèng cí。
马蹄破残月,松影战微飔。mǎ tí pò cán yuè,sōng yǐng zhàn wēi sī。
宿雾人语出,孤灯生事知。sù wù rén yǔ chū,gū dēng shēng shì zhī。
还袪在喧态,嗒尔寄遐思。hái qū zài xuān tài,dā ěr jì xiá sī。

醉后有感

王世贞

春至偏宜醉,醉来心转长。chūn zhì piān yí zuì,zuì lái xīn zhuǎn zhǎng。
看花那辨色,斗草不成芳。kàn huā nà biàn sè,dòu cǎo bù chéng fāng。
癖就终为懒,忧多转若狂。pǐ jiù zhōng wèi lǎn,yōu duō zhuǎn ruò kuáng。
何时敛轻楫,随意钓沧浪。hé shí liǎn qīng jí,suí yì diào cāng làng。

醉后有感

王世贞

去日未云久,征途方畏难。qù rì wèi yún jiǔ,zhēng tú fāng wèi nán。
客能骄白发,身转羡黄冠。kè néng jiāo bái fā,shēn zhuǎn xiàn huáng guān。
雨雪愁边阻,关山战后看。yǔ xuě chóu biān zǔ,guān shān zhàn hòu kàn。
殷勤仗一醉,莫放酒肠宽。yīn qín zhàng yī zuì,mò fàng jiǔ cháng kuān。

雪中报国寺访张有功不遇

王世贞

垂鞭叩古寺,寒玉满层柯。chuí biān kòu gǔ sì,hán yù mǎn céng kē。
疑是梅花发,其如冰雪何。yí shì méi huā fā,qí rú bīng xuě hé。
美人旷孤馆,顾我重关河。měi rén kuàng gū guǎn,gù wǒ zhòng guān hé。
忽有牟尼对,诸天离思多。hū yǒu móu ní duì,zhū tiān lí sī duō。

病甚后见舍弟至

王世贞

病间吾逢弟,馀生汝得兄。bìng jiān wú féng dì,yú shēng rǔ dé xiōng。
乍惊衰后态,差识变馀声。zhà jīng shuāi hòu tài,chà shí biàn yú shēng。
黯淡杯仍却,踟蹰烛屡更。àn dàn bēi réng què,chí chú zhú lǚ gèng。
时时咎吾党,词笔太峥嵘。shí shí jiù wú dǎng,cí bǐ tài zhēng róng。