古诗词

森桧堂歌

王世贞

结茆近城市,不闻车马声。jié máo jìn chéng shì,bù wén chē mǎ shēng。
一登丘公堂,恍然遗世情。yī dēng qiū gōng táng,huǎng rán yí shì qíng。
堂中何所见,金石一千卷。táng zhōng hé suǒ jiàn,jīn shí yī qiān juǎn。
堂前何所植,老桧参天三百尺。táng qián hé suǒ zhí,lǎo guì cān tiān sān bǎi chǐ。
根出太古垂青铜,霜皮剥凿金芙蓉。gēn chū tài gǔ chuí qīng tóng,shuāng pí bō záo jīn fú róng。
长空冥冥挂云雾,白日隐隐撑虬龙。zhǎng kōng míng míng guà yún wù,bái rì yǐn yǐn chēng qiú lóng。
秋阴障大暑,春色凌穷冬。qiū yīn zhàng dà shǔ,chūn sè líng qióng dōng。
秦皇若见之,泰山不得封。qín huáng ruò jiàn zhī,tài shān bù dé fēng。
罗盖团晴怪枝偃,少室嵩坛道非远。luó gài tuán qíng guài zhī yǎn,shǎo shì sōng tán dào fēi yuǎn。
树杪遥飞瑟瑟泉,望中高映层层巘。shù miǎo yáo fēi sè sè quán,wàng zhōng gāo yìng céng céng yǎn。
摩娑此桧公所栽,天与一气长崔嵬。mó suō cǐ guì gōng suǒ zāi,tiān yǔ yī qì zhǎng cuī wéi。
人间但看长年岁,卑枝亦是清庙材。rén jiān dàn kàn zhǎng nián suì,bēi zhī yì shì qīng miào cái。
我闻阙里二千载,祝融横来复安在。wǒ wén quē lǐ èr qiān zài,zhù róng héng lái fù ān zài。
虞山七星亦近古,何处老翁更作主。yú shān qī xīng yì jìn gǔ,hé chù lǎo wēng gèng zuò zhǔ。
那得此桧还此堂,森然并矗公之乡。nà dé cǐ guì hái cǐ táng,sēn rán bìng chù gōng zhī xiāng。
道傍过者诧相指,千林乔木摧昂藏。dào bàng guò zhě chà xiāng zhǐ,qiān lín qiáo mù cuī áng cáng。
为公作歌重叹息,丈夫立身须正直。wèi gōng zuò gē zhòng tàn xī,zhàng fū lì shēn xū zhèng zhí。
君不见丘家堂前一老桧,扶持尚有神明力。jūn bù jiàn qiū jiā táng qián yī lǎo guì,fú chí shàng yǒu shén míng lì。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

史叔载有见怀之什及贻所著二咏编有答

王世贞

对酒春风芳草违,怀人东海碧云飞。duì jiǔ chūn fēng fāng cǎo wéi,huái rén dōng hǎi bì yún fēi。
吴门市旧多仙隐,高士星今拟少微。wú mén shì jiù duō xiān yǐn,gāo shì xīng jīn nǐ shǎo wēi。
书为穷愁翻早就,身因战胜转堪肥。shū wèi qióng chóu fān zǎo jiù,shēn yīn zhàn shèng zhuǎn kān féi。
野夫事事俱成懒,解把新编卧钓矶。yě fū shì shì jù chéng lǎn,jiě bǎ xīn biān wò diào jī。

史叔载有见怀之什及贻所著二咏编有答

王世贞

隐囊纱帽褐宽袍,丘壑依稀亦我曹。yǐn náng shā mào hè kuān páo,qiū hè yī xī yì wǒ cáo。
名似卢郎堪比玉,颊如裴令欲添毫。míng shì lú láng kān bǐ yù,jiá rú péi lìng yù tiān háo。
朱颜雅负阳春在,彩笔能令气象高。zhū yán yǎ fù yáng chūn zài,cǎi bǐ néng lìng qì xiàng gāo。
不独陶然君自好,见来争若醉醇醪。bù dú táo rán jūn zì hǎo,jiàn lái zhēng ruò zuì chún láo。

寄吴明卿邵武

王世贞

襆被当年出汉庭,中原秋色共飘零。fú bèi dāng nián chū hàn tíng,zhōng yuán qiū sè gòng piāo líng。
吴天剑夺真人紫,闽海符分使者青。wú tiān jiàn duó zhēn rén zǐ,mǐn hǎi fú fēn shǐ zhě qīng。
别后登龙愁自掩,道傍歌凤好谁听。bié hòu dēng lóng chóu zì yǎn,dào bàng gē fèng hǎo shuí tīng。
因君更熟扬雄赋,怃悴风尘懒独醒。yīn jūn gèng shú yáng xióng fù,wǔ cuì fēng chén lǎn dú xǐng。

杨子用舍弟韵见贻且及助甫旧游之感遂酬一律

王世贞

共传经术授诸生,赋就还闻动两京。gòng chuán jīng shù shòu zhū shēng,fù jiù hái wén dòng liǎng jīng。
偶为吴阊新柳色,却怜张绪旧游名。ǒu wèi wú chāng xīn liǔ sè,què lián zhāng xù jiù yóu míng。
江天暮霭空云树,汉苑秋风自露茎。jiāng tiān mù ǎi kōng yún shù,hàn yuàn qiū fēng zì lù jīng。
池草总题那敢寄,五言君已号长城。chí cǎo zǒng tí nà gǎn jì,wǔ yán jūn yǐ hào zhǎng chéng。

得子与书有卖田之耗用旧寄田字韵为赠

王世贞

西望菰城秋可怜,故人秋兴许谁传。xī wàng gū chéng qiū kě lián,gù rén qiū xīng xǔ shuí chuán。
微名岁月依稀尽,佳句江湖次第偏。wēi míng suì yuè yī xī jǐn,jiā jù jiāng hú cì dì piān。
辽落生涯文是苑,拍浮身世酒为船。liáo luò shēng yá wén shì yuàn,pāi fú shēn shì jiǔ wèi chuán。
休将罢?论归橐,已卖南山种豆田。xiū jiāng bà lùn guī tuó,yǐ mài nán shān zhǒng dòu tián。

访子与长兴道中

王世贞

客路逢秋倍可怜,布帆如练挂苍烟。kè lù féng qiū bèi kě lián,bù fān rú liàn guà cāng yān。
绿醽若下堪满盏,紫蟹湖头不论钱。lǜ líng ruò xià kān mǎn zhǎn,zǐ xiè hú tóu bù lùn qián。
千里敢言中散驾,百年差胜子猷船。qiān lǐ gǎn yán zhōng sàn jià,bǎi nián chà shèng zi yóu chuán。
怀贤徙倚孤吟发,句就人间懒向传。huái xián xǐ yǐ gū yín fā,jù jiù rén jiān lǎn xiàng chuán。

秋日再过伯寅作

王世贞

清渠曲曲护苍苔,剥啄衡门手自开。qīng qú qū qū hù cāng tái,bō zhuó héng mén shǒu zì kāi。
主在未须题凤去,客频宁为好龙来。zhǔ zài wèi xū tí fèng qù,kè pín níng wèi hǎo lóng lái。
窗前竹色分茶碗,径里橙香入酒杯。chuāng qián zhú sè fēn chá wǎn,jìng lǐ chéng xiāng rù jiǔ bēi。
闻道西山月更好,可能乘兴一登台。wén dào xī shān yuè gèng hǎo,kě néng chéng xīng yī dēng tái。

同子与诸君游大司寇顾公箬溪书院分韵时公不出且折简见召

王世贞

壶觞选胜一从容,负郭堂开面面峰。hú shāng xuǎn shèng yī cóng róng,fù guō táng kāi miàn miàn fēng。
地拥菰城横翡翠,天回箬水浸芙蓉。dì yōng gū chéng héng fěi cuì,tiān huí ruò shuǐ jìn fú róng。
敢从门外题凡鸟,曾向云间识卧龙。gǎn cóng mén wài tí fán niǎo,céng xiàng yún jiān shí wò lóng。
抱日苍虬雄对舞,主人亲植两株松。bào rì cāng qiú xióng duì wǔ,zhǔ rén qīn zhí liǎng zhū sōng。

同子与诸君游大司寇顾公箬溪书院分韵时公不出且折简见召

王世贞

石峭亭虚瞰碧空,振衣长啸许谁同。shí qiào tíng xū kàn bì kōng,zhèn yī zhǎng xiào xǔ shuí tóng。
千林瀑过初疑雨,万叶秋归自起风。qiān lín pù guò chū yí yǔ,wàn yè qiū guī zì qǐ fēng。
洛下名流唯白傅,襄阳耆旧有庞公。luò xià míng liú wéi bái fù,xiāng yáng qí jiù yǒu páng gōng。
仍闻东阁高开宴,不为登临兴易穷。réng wén dōng gé gāo kāi yàn,bù wèi dēng lín xīng yì qióng。

解斋后过瞻美弟山池一首

王世贞

杜门旬日偶初出,物色风光相映鲜。dù mén xún rì ǒu chū chū,wù sè fēng guāng xiāng yìng xiān。
为问攒眉莲社后,能无把臂竹林前。wèi wèn zǎn méi lián shè hòu,néng wú bǎ bì zhú lín qián。
青山大可供词客,新月殊堪费酒钱。qīng shān dà kě gōng cí kè,xīn yuè shū kān fèi jiǔ qián。
报汝过从应更数,莫教童稚厌周旋。bào rǔ guò cóng yīng gèng shù,mò jiào tóng zhì yàn zhōu xuán。

次仲蔚韵题扇赠沈生

王世贞

石头城下草迷离,梦里分明玉树姿。shí tóu chéng xià cǎo mí lí,mèng lǐ fēn míng yù shù zī。
纨扇已题桃叶句,白门空唱柳枝词。wán shàn yǐ tí táo yè jù,bái mén kōng chàng liǔ zhī cí。
裁将尺鲤羞人问,锁就双蛾只自知。cái jiāng chǐ lǐ xiū rén wèn,suǒ jiù shuāng é zhǐ zì zhī。
腰带休文浑欲减,可无单舫慰相思。yāo dài xiū wén hún yù jiǎn,kě wú dān fǎng wèi xiāng sī。

答于鳞

王世贞

岁晏天高首重回,中原万里一书来。suì yàn tiān gāo shǒu zhòng huí,zhōng yuán wàn lǐ yī shū lái。
峥嵘未病惊人笔,黯澹长浮避客杯。zhēng róng wèi bìng jīng rén bǐ,àn dàn zhǎng fú bì kè bēi。
雁后江湖开气象,灯前风雨失时才。yàn hòu jiāng hú kāi qì xiàng,dēng qián fēng yǔ shī shí cái。
自怜身隐文焉用,纵有微吟懒向裁。zì lián shēn yǐn wén yān yòng,zòng yǒu wēi yín lǎn xiàng cái。

于鳞有重寄余兄弟作再答

王世贞

客有将归金错刀,暮云寒色动江皋。kè yǒu jiāng guī jīn cuò dāo,mù yún hán sè dòng jiāng gāo。
故人知未驯龙性,小弟凭谁与凤毛。gù rén zhī wèi xùn lóng xìng,xiǎo dì píng shuí yǔ fèng máo。
名尽酒狂差自若,病来诗态任儿曹。míng jǐn jiǔ kuáng chà zì ruò,bìng lái shī tài rèn ér cáo。
相闻不浅埙篪思,莫放阳春调转高。xiāng wén bù qiǎn xūn chí sī,mò fàng yáng chūn diào zhuǎn gāo。

至日即事示舍弟

王世贞

至后郊居殊可怜,剧昏霾色隐寒烟。zhì hòu jiāo jū shū kě lián,jù hūn mái sè yǐn hán yān。
战馀天地心难识,剥尽阴阳气尚偏。zhàn yú tiān dì xīn nán shí,bō jǐn yīn yáng qì shàng piān。
海内厌长多事日,山中仅有得归年。hǎi nèi yàn zhǎng duō shì rì,shān zhōng jǐn yǒu dé guī nián。
开尊棣萼能明眼,差胜悲吟剑岭边。kāi zūn dì è néng míng yǎn,chà shèng bēi yín jiàn lǐng biān。

魏济南顺甫寄过李于鳞之作

王世贞

翩翩露冕拥朱轩,十二诸侯济上尊。piān piān lù miǎn yōng zhū xuān,shí èr zhū hóu jì shàng zūn。
才大梗阳无讼狱,政馀元礼有登门。cái dà gěng yáng wú sòng yù,zhèng yú yuán lǐ yǒu dēng mén。
齐风共许中原色,楚些能忘大泽魂。qí fēng gòng xǔ zhōng yuán sè,chǔ xiē néng wàng dà zé hún。
枫叶寒云空自晚,欲将憔悴傍谁论。fēng yè hán yún kōng zì wǎn,yù jiāng qiáo cuì bàng shuí lùn。