古诗词

侠客篇

王世贞

七国养士何纷纷,谁其雄者信陵君。qī guó yǎng shì hé fēn fēn,shuí qí xióng zhě xìn líng jūn。
击柝雍容据上座,鼓刀慷慨却秦军。jī tuò yōng róng jù shàng zuò,gǔ dāo kāng kǎi què qín jūn。
其外碌碌诸公子,借日回春互争绮。qí wài lù lù zhū gōng zi,jiè rì huí chūn hù zhēng qǐ。
列鼎常食三千人,俱簪珊瑚蹑珠履。liè dǐng cháng shí sān qiān rén,jù zān shān hú niè zhū lǚ。
就中脱颖君不见,一片雄心为谁死。jiù zhōng tuō yǐng jūn bù jiàn,yī piàn xióng xīn wèi shuí sǐ。
燕丹恨秦贯白日,易水东流羽声疾。yàn dān hèn qín guàn bái rì,yì shuǐ dōng liú yǔ shēng jí。
倚柱倨骂大事去,惜哉不讲刺剑术。yǐ zhù jù mà dà shì qù,xī zāi bù jiǎng cì jiàn shù。
金丸马肝亦何益,田光先生太仓卒。jīn wán mǎ gān yì hé yì,tián guāng xiān shēng tài cāng zú。
咸阳击筑变清调,碧血殷霜染秋草。xián yáng jī zhù biàn qīng diào,bì xuè yīn shuāng rǎn qiū cǎo。
明月还辉博浪沙,沧波岂没齐王岛。míng yuè hái huī bó làng shā,cāng bō qǐ méi qí wáng dǎo。
五陵射猎倚醉归,眶眦杀人无是非。wǔ líng shè liè yǐ zuì guī,kuàng zì shā rén wú shì fēi。
髡奴赫奕拜卿相,天子威权下布衣。kūn nú hè yì bài qīng xiāng,tiān zi wēi quán xià bù yī。
黄金坞,当中路,走马过之不肯顾。huáng jīn wù,dāng zhōng lù,zǒu mǎ guò zhī bù kěn gù。
五花骝,狐白裘,轻薄少年非我俦。wǔ huā liú,hú bái qiú,qīng báo shǎo nián fēi wǒ chóu。
四座酒莫倾,请听侠客行。sì zuò jiǔ mò qīng,qǐng tīng xiá kè xíng。
海内万事何言平,袖中吴钩霜雪明。hǎi nèi wàn shì hé yán píng,xiù zhōng wú gōu shuāng xuě míng。
出门一笑失所向,十日大索长安城。chū mén yī xiào shī suǒ xiàng,shí rì dà suǒ zhǎng ān chéng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

题项子曲池草堂用原韵

王世贞

小凿通鱼缓,幽栖得燕新。xiǎo záo tōng yú huǎn,yōu qī dé yàn xīn。
地方韦氏曲,池是习家邻。dì fāng wéi shì qū,chí shì xí jiā lín。
梦好从难弟,诗成托有神。mèng hǎo cóng nán dì,shī chéng tuō yǒu shén。
时才屈指见,慎莫怨沈沦。shí cái qū zhǐ jiàn,shèn mò yuàn shěn lún。

题项子曲池草堂用原韵

王世贞

字许桓谭问,名因求仲闻。zì xǔ huán tán wèn,míng yīn qiú zhòng wén。
数楹浣花借,一水武夷分。shù yíng huàn huā jiè,yī shuǐ wǔ yí fēn。
竹袅干云色,兰滋过雨芬。zhú niǎo gàn yún sè,lán zī guò yǔ fēn。
风尘知暂染,不愧北山文。fēng chén zhī zàn rǎn,bù kuì běi shān wén。

闲居

王世贞

但拟闲居好,幽怀可具陈。dàn nǐ xián jū hǎo,yōu huái kě jù chén。
穷交人自贵,衰眼事方新。qióng jiāo rén zì guì,shuāi yǎn shì fāng xīn。
倚酒称欢伯,看经号道民。yǐ jiǔ chēng huān bó,kàn jīng hào dào mín。
逃儒岂吾意,聊以破沈沦。táo rú qǐ wú yì,liáo yǐ pò shěn lún。

曾太学携酒见访作

王世贞

花宫寂无事,屐齿破高眠。huā gōng jì wú shì,jī chǐ pò gāo mián。
双眼乍青白,一尊中圣贤。shuāng yǎn zhà qīng bái,yī zūn zhōng shèng xián。
楚材知自足,郢调为谁偏。chǔ cái zhī zì zú,yǐng diào wèi shuí piān。
更有沈冥趣,毋轻与世传。gèng yǒu shěn míng qù,wú qīng yǔ shì chuán。

莫参政子良张山人携饮天宁寺作

王世贞

东风依步屧,爱此禅房幽。dōng fēng yī bù xiè,ài cǐ chán fáng yōu。
一雨忽秋色,诸天来瞑愁。yī yǔ hū qiū sè,zhū tiān lái míng chóu。
乌随托钵下,僧逐鸣钟收。wū suí tuō bō xià,sēng zhú míng zhōng shōu。
尚有三车喻,能同信宿留。shàng yǒu sān chē yù,néng tóng xìn sù liú。

莫参政子良张山人携饮天宁寺作

王世贞

久客钱依杖,奇探句入囊。jiǔ kè qián yī zhàng,qí tàn jù rù náng。
未禁陶令酒,聊借远公房。wèi jìn táo lìng jiǔ,liáo jiè yuǎn gōng fáng。
辱为藏钩忍,机堪坐隐忘。rǔ wèi cáng gōu rěn,jī kān zuò yǐn wàng。
禅心醉颇见,倘恕野夫狂。chán xīn zuì pǒ jiàn,tǎng shù yě fū kuáng。

答康子

王世贞

历落康生在,新诗重起予。lì luò kāng shēng zài,xīn shī zhòng qǐ yǔ。
自然燕地桂,不草茂陵书。zì rán yàn dì guì,bù cǎo mào líng shū。
白雪酬知少,青云转盼疏。bái xuě chóu zhī shǎo,qīng yún zhuǎn pàn shū。
吴天莽空阔,握手意何如。wú tiān mǎng kōng kuò,wò shǒu yì hé rú。

醉赠江上人兼示盛生二首

王世贞

远公不戒酒,殊足了吾生。yuǎn gōng bù jiè jiǔ,shū zú le wú shēng。
访即披衣出,呼便托钵行。fǎng jí pī yī chū,hū biàn tuō bō xíng。
别时轻抖擞,醉后好纵横。bié shí qīng dǒu sǒu,zuì hòu hǎo zòng héng。
懒说亲朋字,穷途障匪轻。lǎn shuō qīn péng zì,qióng tú zhàng fěi qīng。

醉赠江上人兼示盛生二首

王世贞

莲卷破寥寂,花宫驱郁蒸。lián juǎn pò liáo jì,huā gōng qū yù zhēng。
故人褦襶子,吾党羯磨僧。gù rén nài dài zi,wú dǎng jié mó sēng。
净土闲从借,禅心醉可凭。jìng tǔ xián cóng jiè,chán xīn zuì kě píng。
莫题颜远句,人我意堪憎。mò tí yán yuǎn jù,rén wǒ yì kān zēng。

雨后见月华作

王世贞

明河十万斛,为我洗澄晖。míng hé shí wàn hú,wèi wǒ xǐ chéng huī。
忽睹千虹绕,如从七宝围。hū dǔ qiān hóng rào,rú cóng qī bǎo wéi。
丹成玉兔杵,花发素娥衣。dān chéng yù tù chǔ,huā fā sù é yī。
不待过笙鹤,缑山思已飞。bù dài guò shēng hè,gōu shān sī yǐ fēi。

顾舍人夏日过访弘法寺

王世贞

屈指诸供奉,谁如顾虎头。qū zhǐ zhū gōng fèng,shuí rú gù hǔ tóu。
还从视草暇,时作散花游。hái cóng shì cǎo xiá,shí zuò sàn huā yóu。
云入松房冷,风生茗碗秋。yún rù sōng fáng lěng,fēng shēng míng wǎn qiū。
颇饶禅悦味,能为远公留。pǒ ráo chán yuè wèi,néng wèi yuǎn gōng liú。

顾舍人夏日过访弘法寺

王世贞

河朔尊堪藉,山阴兴未残。hé shuò zūn kān jí,shān yīn xīng wèi cán。
真成布衣饮,来听蒯缑弹。zhēn chéng bù yī yǐn,lái tīng kuǎi gōu dàn。
旧好论将尽,新知得暂宽。jiù hǎo lùn jiāng jǐn,xīn zhī dé zàn kuān。
江湖何限色,大陆有风澜。jiāng hú hé xiàn sè,dà lù yǒu fēng lán。

洪生自楚来见贻五言聊此奉答

王世贞

暂爱精兰寂,高舂梦未回。zàn ài jīng lán jì,gāo chōng mèng wèi huí。
忽惊白雪倡,知自郢中来。hū jīng bái xuě chàng,zhī zì yǐng zhōng lái。
秦马宁双角,江鲈正四腮。qín mǎ níng shuāng jiǎo,jiāng lú zhèng sì sāi。
一归天地大,从我亦悠哉。yī guī tiān dì dà,cóng wǒ yì yōu zāi。

夏日寺居即事四首

王世贞

解夏僧同懒,愁霖客渐疏。jiě xià sēng tóng lǎn,chóu lín kè jiàn shū。
云霄吾意左,天地此生馀。yún xiāo wú yì zuǒ,tiān dì cǐ shēng yú。
饥即分斋饭,闲能读道书。jī jí fēn zhāi fàn,xián néng dú dào shū。
笑他杨得意,今日荐相如。xiào tā yáng dé yì,jīn rì jiàn xiāng rú。

夏日寺居即事四首

王世贞

剥啄醒高卧,中庭柏影移。bō zhuó xǐng gāo wò,zhōng tíng bǎi yǐng yí。
少年频载酒,长日拟论诗。shǎo nián pín zài jiǔ,zhǎng rì nǐ lùn shī。
薄俗疏堪继,虚名得自知。báo sú shū kān jì,xū míng dé zì zhī。
青山一杯罢,相对坐支颐。qīng shān yī bēi bà,xiāng duì zuò zhī yí。