古诗词

谢生歌七夕送脱屣老人谢榛

王世贞

长安送别今七夕,北斗卓地银河昃。zhǎng ān sòng bié jīn qī xī,běi dòu zhuó dì yín hé zè。
此时痛饮不快意,青衣行酒无颜色。cǐ shí tòng yǐn bù kuài yì,qīng yī xíng jiǔ wú yán sè。
呜呜击筑为秦声,和以短铗霜纵横。wū wū jī zhù wèi qín shēng,hé yǐ duǎn jiá shuāng zòng héng。
大白入手葡萄惊,慷慨为尔歌平生。dà bái rù shǒu pú táo jīng,kāng kǎi wèi ěr gē píng shēng。
谢生长河朔,奇笔破万卷。xiè shēng zhǎng hé shuò,qí bǐ pò wàn juǎn。
日月纵游翱,乾坤任偃蹇。rì yuè zòng yóu áo,qián kūn rèn yǎn jiǎn。
开元以来八百载,少陵诸公竟安在。kāi yuán yǐ lái bā bǎi zài,shǎo líng zhū gōng jìng ān zài。
精爽虽然付元气,骨格已见沉沧海。jīng shuǎng suī rán fù yuán qì,gǔ gé yǐ jiàn chén cāng hǎi。
先朝北地复信阳,一柱不障东澜狂。xiān cháo běi dì fù xìn yáng,yī zhù bù zhàng dōng lán kuáng。
人握隋珠户和璧,及吐中夜无精光。rén wò suí zhū hù hé bì,jí tǔ zhōng yè wú jīng guāng。
谢家一瓿椒浆水,晨兴自荐开元鬼。xiè jiā yī bù jiāo jiāng shuǐ,chén xīng zì jiàn kāi yuán guǐ。
俯仰宁教俗子骂,声名肯傍豪贤起。fǔ yǎng níng jiào sú zi mà,shēng míng kěn bàng háo xián qǐ。
妻孥生计环向愁,掉头且吟五岳游。qī nú shēng jì huán xiàng chóu,diào tóu qiě yín wǔ yuè yóu。
青春断不淹富贵,白眼何以干公侯。qīng chūn duàn bù yān fù guì,bái yǎn hé yǐ gàn gōng hóu。
赵王自是平原君,玳簪珠履三千人。zhào wáng zì shì píng yuán jūn,dài zān zhū lǚ sān qiān rén。
生衣短衣巾角巾,握管从容踞上宾。shēng yī duǎn yī jīn jiǎo jīn,wò guǎn cóng róng jù shàng bīn。
从此王名贤好士,浊漳往往成清醴。cóng cǐ wáng míng xián hǎo shì,zhuó zhāng wǎng wǎng chéng qīng lǐ。
座中谁出夷门右,海内愿为公子死。zuò zhōng shuí chū yí mén yòu,hǎi nèi yuàn wèi gōng zi sǐ。
生岂不恋王家濡,龌龊忍为辕下驹。shēng qǐ bù liàn wáng jiā rú,wò chuò rěn wèi yuán xià jū。
仰天大笑失所向,忽复束书来帝都。yǎng tiān dà xiào shī suǒ xiàng,hū fù shù shū lái dì dōu。
帝都云甍接九衢,委巷独满群公车。dì dōu yún méng jiē jiǔ qú,wěi xiàng dú mǎn qún gōng chē。
剧谈麈尾击唾壶,囊中欲探一钱无。jù tán zhǔ wěi jī tuò hú,náng zhōng yù tàn yī qián wú。
其时卢楠下浚狱,白雪无功白云辱。qí shí lú nán xià jùn yù,bái xuě wú gōng bái yún rǔ。
九歌草就人不知,生也手持向人读。jiǔ gē cǎo jiù rén bù zhī,shēng yě shǒu chí xiàng rén dú。
读之未竟泪簌簌,清霜倒飞鬼神哭。dú zhī wèi jìng lèi sù sù,qīng shuāng dào fēi guǐ shén kū。
绣衣使者从天来,幽谷暖吹邹律灰,欢声欲动黄金台。xiù yī shǐ zhě cóng tiān lái,yōu gǔ nuǎn chuī zōu lǜ huī,huān shēng yù dòng huáng jīn tái。
朝为俘囚夕贵客,生言于楠何有哉。cháo wèi fú qiú xī guì kè,shēng yán yú nán hé yǒu zāi。
忆初识尔崔都尉,何人不慑回天势。yì chū shí ěr cuī dōu wèi,hé rén bù shè huí tiān shì。
谑浪时存尔汝交,酒盏肯及县官事。xuè làng shí cún ěr rǔ jiāo,jiǔ zhǎn kěn jí xiàn guān shì。
乃知豪杰无不可,婴儿世态狎乳虎。nǎi zhī háo jié wú bù kě,yīng ér shì tài xiá rǔ hǔ。
片语能令万象归,雄心直向千秋吐。piàn yǔ néng lìng wàn xiàng guī,xióng xīn zhí xiàng qiān qiū tǔ。
生今去余向何所,生不在天之上、地之下。shēng jīn qù yú xiàng hé suǒ,shēng bù zài tiān zhī shàng dì zhī xià。
前不值古人,后不值来者。qián bù zhí gǔ rén,hòu bù zhí lái zhě。
纵无长绳系汝足,安能一揖轻相舍。zòng wú zhǎng shéng xì rǔ zú,ān néng yī yī qīng xiāng shě。
为言聚散等流萍,贯月查来可暂停。wèi yán jù sàn děng liú píng,guàn yuè chá lái kě zàn tíng。
明年牛女桥成夜,指点依稀见客星。míng nián niú nǚ qiáo chéng yè,zhǐ diǎn yī xī jiàn kè xīng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

试心石

王世贞

陡出三尺崖,下临千尺地。dǒu chū sān chǐ yá,xià lín qiān chǐ dì。
道人呼试心,无心可将试。dào rén hū shì xīn,wú xīn kě jiāng shì。

试剑石

王世贞

我有昆吾剑,不将持试石。wǒ yǒu kūn wú jiàn,bù jiāng chí shì shí。
白璧隐荆山,剖出长虹色。bái bì yǐn jīng shān,pōu chū zhǎng hóng sè。

磨针涧

王世贞

铁杵磨作针,白石化作金。tiě chǔ mó zuò zhēn,bái shí huà zuò jīn。
还怜磨杵客,不胜化金心。hái lián mó chǔ kè,bù shèng huà jīn xīn。

蒿谷涧

王世贞

野蒿长如人,菉葹亦不离。yě hāo zhǎng rú rén,lù shī yì bù lí。
我欲搆一区,为延张仲蔚。wǒ yù gòu yī qū,wèi yán zhāng zhòng wèi。

金鸡涧

王世贞

遥望鸡鸣峰,神瀵涌如射。yáo wàng jī míng fēng,shén fèn yǒng rú shè。
时听金鸡声,人间道天赦。shí tīng jīn jī shēng,rén jiān dào tiān shè。

摘星桥

王世贞

夜半桥上星,如萤拂衣袂。yè bàn qiáo shàng xīng,rú yíng fú yī mèi。
为摘岁精来,欲验偷桃事。wèi zhāi suì jīng lái,yù yàn tōu táo shì。

郧府偶成

王世贞

浊酒杯谁共,残灯影自亲。zhuó jiǔ bēi shuí gòng,cán dēng yǐng zì qīn。
不应开阁后,千骑上头人。bù yīng kāi gé hòu,qiān qí shàng tóu rén。

闲居无事偶亿古人恒语成联者因以所感足之不论其合与否也

王世贞

何所闻而来,何所见而去。hé suǒ wén ér lái,hé suǒ jiàn ér qù。
人自不关身,身有关人处。rén zì bù guān shēn,shēn yǒu guān rén chù。

闲居无事偶亿古人恒语成联者因以所感足之不论其合与否也

王世贞

前不见古人,后不见来者。qián bù jiàn gǔ rén,hòu bù jiàn lái zhě。
此事久已然,如何初涕下。cǐ shì jiǔ yǐ rán,rú hé chū tì xià。

闲居无事偶亿古人恒语成联者因以所感足之不论其合与否也

王世贞

兰以香自焚,膏以明自煎。lán yǐ xiāng zì fén,gāo yǐ míng zì jiān。
昆冈一失火,顽石未闻全。kūn gāng yī shī huǒ,wán shí wèi wén quán。

闲居无事偶亿古人恒语成联者因以所感足之不论其合与否也

王世贞

我自用我法,卿自用卿法。wǒ zì yòng wǒ fǎ,qīng zì yòng qīng fǎ。
卿法多爱憎,我法无生灭。qīng fǎ duō ài zēng,wǒ fǎ wú shēng miè。

闲居无事偶亿古人恒语成联者因以所感足之不论其合与否也

王世贞

莫言一种物,双名亦易晓。mò yán yī zhǒng wù,shuāng míng yì yì xiǎo。
处则为远志,出则为小草。chù zé wèi yuǎn zhì,chū zé wèi xiǎo cǎo。

闲居无事偶亿古人恒语成联者因以所感足之不论其合与否也

王世贞

有情痴故佳,无情黠亦尔。yǒu qíng chī gù jiā,wú qíng xiá yì ěr。
琅琊王伯舆,终当为情死。láng yá wáng bó yú,zhōng dāng wèi qíng sǐ。

闲居无事偶亿古人恒语成联者因以所感足之不论其合与否也

王世贞

人言阿龙超,阿龙故自超。rén yán ā lóng chāo,ā lóng gù zì chāo。
济南一下语,北地不成骄。jì nán yī xià yǔ,běi dì bù chéng jiāo。

闲居无事偶亿古人恒语成联者因以所感足之不论其合与否也

王世贞

法护非不佳,僧弥难为兄。fǎ hù fēi bù jiā,sēng mí nán wèi xiōng。
长安啖名地,语语兰芬生。zhǎng ān dàn míng dì,yǔ yǔ lán fēn shēng。