古诗词

谢生歌七夕送脱屣老人谢榛

王世贞

长安送别今七夕,北斗卓地银河昃。zhǎng ān sòng bié jīn qī xī,běi dòu zhuó dì yín hé zè。
此时痛饮不快意,青衣行酒无颜色。cǐ shí tòng yǐn bù kuài yì,qīng yī xíng jiǔ wú yán sè。
呜呜击筑为秦声,和以短铗霜纵横。wū wū jī zhù wèi qín shēng,hé yǐ duǎn jiá shuāng zòng héng。
大白入手葡萄惊,慷慨为尔歌平生。dà bái rù shǒu pú táo jīng,kāng kǎi wèi ěr gē píng shēng。
谢生长河朔,奇笔破万卷。xiè shēng zhǎng hé shuò,qí bǐ pò wàn juǎn。
日月纵游翱,乾坤任偃蹇。rì yuè zòng yóu áo,qián kūn rèn yǎn jiǎn。
开元以来八百载,少陵诸公竟安在。kāi yuán yǐ lái bā bǎi zài,shǎo líng zhū gōng jìng ān zài。
精爽虽然付元气,骨格已见沉沧海。jīng shuǎng suī rán fù yuán qì,gǔ gé yǐ jiàn chén cāng hǎi。
先朝北地复信阳,一柱不障东澜狂。xiān cháo běi dì fù xìn yáng,yī zhù bù zhàng dōng lán kuáng。
人握隋珠户和璧,及吐中夜无精光。rén wò suí zhū hù hé bì,jí tǔ zhōng yè wú jīng guāng。
谢家一瓿椒浆水,晨兴自荐开元鬼。xiè jiā yī bù jiāo jiāng shuǐ,chén xīng zì jiàn kāi yuán guǐ。
俯仰宁教俗子骂,声名肯傍豪贤起。fǔ yǎng níng jiào sú zi mà,shēng míng kěn bàng háo xián qǐ。
妻孥生计环向愁,掉头且吟五岳游。qī nú shēng jì huán xiàng chóu,diào tóu qiě yín wǔ yuè yóu。
青春断不淹富贵,白眼何以干公侯。qīng chūn duàn bù yān fù guì,bái yǎn hé yǐ gàn gōng hóu。
赵王自是平原君,玳簪珠履三千人。zhào wáng zì shì píng yuán jūn,dài zān zhū lǚ sān qiān rén。
生衣短衣巾角巾,握管从容踞上宾。shēng yī duǎn yī jīn jiǎo jīn,wò guǎn cóng róng jù shàng bīn。
从此王名贤好士,浊漳往往成清醴。cóng cǐ wáng míng xián hǎo shì,zhuó zhāng wǎng wǎng chéng qīng lǐ。
座中谁出夷门右,海内愿为公子死。zuò zhōng shuí chū yí mén yòu,hǎi nèi yuàn wèi gōng zi sǐ。
生岂不恋王家濡,龌龊忍为辕下驹。shēng qǐ bù liàn wáng jiā rú,wò chuò rěn wèi yuán xià jū。
仰天大笑失所向,忽复束书来帝都。yǎng tiān dà xiào shī suǒ xiàng,hū fù shù shū lái dì dōu。
帝都云甍接九衢,委巷独满群公车。dì dōu yún méng jiē jiǔ qú,wěi xiàng dú mǎn qún gōng chē。
剧谈麈尾击唾壶,囊中欲探一钱无。jù tán zhǔ wěi jī tuò hú,náng zhōng yù tàn yī qián wú。
其时卢楠下浚狱,白雪无功白云辱。qí shí lú nán xià jùn yù,bái xuě wú gōng bái yún rǔ。
九歌草就人不知,生也手持向人读。jiǔ gē cǎo jiù rén bù zhī,shēng yě shǒu chí xiàng rén dú。
读之未竟泪簌簌,清霜倒飞鬼神哭。dú zhī wèi jìng lèi sù sù,qīng shuāng dào fēi guǐ shén kū。
绣衣使者从天来,幽谷暖吹邹律灰,欢声欲动黄金台。xiù yī shǐ zhě cóng tiān lái,yōu gǔ nuǎn chuī zōu lǜ huī,huān shēng yù dòng huáng jīn tái。
朝为俘囚夕贵客,生言于楠何有哉。cháo wèi fú qiú xī guì kè,shēng yán yú nán hé yǒu zāi。
忆初识尔崔都尉,何人不慑回天势。yì chū shí ěr cuī dōu wèi,hé rén bù shè huí tiān shì。
谑浪时存尔汝交,酒盏肯及县官事。xuè làng shí cún ěr rǔ jiāo,jiǔ zhǎn kěn jí xiàn guān shì。
乃知豪杰无不可,婴儿世态狎乳虎。nǎi zhī háo jié wú bù kě,yīng ér shì tài xiá rǔ hǔ。
片语能令万象归,雄心直向千秋吐。piàn yǔ néng lìng wàn xiàng guī,xióng xīn zhí xiàng qiān qiū tǔ。
生今去余向何所,生不在天之上、地之下。shēng jīn qù yú xiàng hé suǒ,shēng bù zài tiān zhī shàng dì zhī xià。
前不值古人,后不值来者。qián bù zhí gǔ rén,hòu bù zhí lái zhě。
纵无长绳系汝足,安能一揖轻相舍。zòng wú zhǎng shéng xì rǔ zú,ān néng yī yī qīng xiāng shě。
为言聚散等流萍,贯月查来可暂停。wèi yán jù sàn děng liú píng,guàn yuè chá lái kě zàn tíng。
明年牛女桥成夜,指点依稀见客星。míng nián niú nǚ qiáo chéng yè,zhǐ diǎn yī xī jiàn kè xīng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

吴中迎春曲八首

王世贞

帝城风物倍光华,却比吴阊少见花。dì chéng fēng wù bèi guāng huá,què bǐ wú chāng shǎo jiàn huā。
解道天街春尚晚,不知先落五侯家。jiě dào tiān jiē chūn shàng wǎn,bù zhī xiān luò wǔ hóu jiā。

燕京四时乐四首

王世贞

城南韦曲春可怜,侯家铺埒黄金钱。chéng nán wéi qū chūn kě lián,hóu jiā pù liè huáng jīn qián。
即妨蹀?要归去,十五搊筝杨柳烟。jí fáng dié yào guī qù,shí wǔ chōu zhēng yáng liǔ yān。

燕京四时乐四首

王世贞

东华空望碧栏杆,高栋承云赤日寒。dōng huá kōng wàng bì lán gān,gāo dòng chéng yún chì rì hán。
不是蒲萄浑难醉,银冰片片水精盘。bù shì pú táo hún nán zuì,yín bīng piàn piàn shuǐ jīng pán。

燕京四时乐四首

王世贞

蓟门霜叶马初肥,蜀锦轻装七宝围。jì mén shuāng yè mǎ chū féi,shǔ jǐn qīng zhuāng qī bǎo wéi。
日暮金丸弹不尽,红尘一骑趁鹰归。rì mù jīn wán dàn bù jǐn,hóng chén yī qí chèn yīng guī。

燕京四时乐四首

王世贞

青楼小妇熨瑶筝,飞雪敲窗万玉声。qīng lóu xiǎo fù yùn yáo zhēng,fēi xuě qiāo chuāng wàn yù shēng。
三十六簧寒不起,自歌金缕到天明。sān shí liù huáng hán bù qǐ,zì gē jīn lǚ dào tiān míng。

古意

王世贞

传君移戍古梁州,明月心悬陇水流。chuán jūn yí shù gǔ liáng zhōu,míng yuè xīn xuán lǒng shuǐ liú。
莫怪梦魂逢不得,书来依旧玉关头。mò guài mèng hún féng bù dé,shū lái yī jiù yù guān tóu。

古意

王世贞

莫夸灵药镜中过,自是君恩薄更多。mò kuā líng yào jìng zhōng guò,zì shì jūn ēn báo gèng duō。
不信雕弧摧九日,却留明月隐嫦娥。bù xìn diāo hú cuī jiǔ rì,què liú míng yuè yǐn cháng é。

立春日与吴峻伯席上分韵呼采得一枝花

王世贞

绮裀分彩占年华,叠翅鸳鸯色并夸。qǐ yīn fēn cǎi zhàn nián huá,dié chì yuān yāng sè bìng kuā。
最是夜来春信早,就中呼得一枝花。zuì shì yè lái chūn xìn zǎo,jiù zhōng hū dé yī zhī huā。

咏戍卒

王世贞

夜静风高角自鸣,铁衣长挂酒频倾。yè jìng fēng gāo jiǎo zì míng,tiě yī zhǎng guà jiǔ pín qīng。
细君莫厌离家语,争道明朝又出兵。xì jūn mò yàn lí jiā yǔ,zhēng dào míng cháo yòu chū bīng。

咏戍卒

王世贞

岁岁从军出酒泉,未知何日勒燕然。suì suì cóng jūn chū jiǔ quán,wèi zhī hé rì lēi yàn rán。
相逢莫更嫌衰贱,多少黄沙掩少年。xiāng féng mò gèng xián shuāi jiàn,duō shǎo huáng shā yǎn shǎo nián。

咏戍卒

王世贞

乍逐春风上帝畿,如何短棹乂将归。zhà zhú chūn fēng shàng dì jī,rú hé duǎn zhào yì jiāng guī。
看君身似潇湘雁,不厌年年南北飞。kàn jūn shēn shì xiāo xiāng yàn,bù yàn nián nián nán běi fēi。

咏戍卒

王世贞

潞水驿前双画桡,送君频上又相邀。lù shuǐ yì qián shuāng huà ráo,sòng jūn pín shàng yòu xiāng yāo。
征衣半湿离筵酒,心到阊门第几桥。zhēng yī bàn shī lí yán jiǔ,xīn dào chāng mén dì jǐ qiáo。

咏戍卒

王世贞

推枕春林送曙莺,渐惊虚白上窗棂。tuī zhěn chūn lín sòng shǔ yīng,jiàn jīng xū bái shàng chuāng líng。
书尘贫病无他业,一卷黄庭内景经。shū chén pín bìng wú tā yè,yī juǎn huáng tíng nèi jǐng jīng。

咏戍卒

王世贞

萧疏病骨怕逢秋,伏雨斜风到枕头。xiāo shū bìng gǔ pà féng qiū,fú yǔ xié fēng dào zhěn tóu。
一夜芭蕉恼不彻,他自无情我自愁。yī yè bā jiāo nǎo bù chè,tā zì wú qíng wǒ zì chóu。

计偕途中四绝句

王世贞

阊门女儿妆髻轻,十三十四学银筝。chāng mén nǚ ér zhuāng jì qīng,shí sān shí sì xué yín zhēng。
行人不解丝中语,都道阳关送别声。xíng rén bù jiě sī zhōng yǔ,dōu dào yáng guān sòng bié shēng。