古诗词

谢生歌七夕送脱屣老人谢榛

王世贞

长安送别今七夕,北斗卓地银河昃。zhǎng ān sòng bié jīn qī xī,běi dòu zhuó dì yín hé zè。
此时痛饮不快意,青衣行酒无颜色。cǐ shí tòng yǐn bù kuài yì,qīng yī xíng jiǔ wú yán sè。
呜呜击筑为秦声,和以短铗霜纵横。wū wū jī zhù wèi qín shēng,hé yǐ duǎn jiá shuāng zòng héng。
大白入手葡萄惊,慷慨为尔歌平生。dà bái rù shǒu pú táo jīng,kāng kǎi wèi ěr gē píng shēng。
谢生长河朔,奇笔破万卷。xiè shēng zhǎng hé shuò,qí bǐ pò wàn juǎn。
日月纵游翱,乾坤任偃蹇。rì yuè zòng yóu áo,qián kūn rèn yǎn jiǎn。
开元以来八百载,少陵诸公竟安在。kāi yuán yǐ lái bā bǎi zài,shǎo líng zhū gōng jìng ān zài。
精爽虽然付元气,骨格已见沉沧海。jīng shuǎng suī rán fù yuán qì,gǔ gé yǐ jiàn chén cāng hǎi。
先朝北地复信阳,一柱不障东澜狂。xiān cháo běi dì fù xìn yáng,yī zhù bù zhàng dōng lán kuáng。
人握隋珠户和璧,及吐中夜无精光。rén wò suí zhū hù hé bì,jí tǔ zhōng yè wú jīng guāng。
谢家一瓿椒浆水,晨兴自荐开元鬼。xiè jiā yī bù jiāo jiāng shuǐ,chén xīng zì jiàn kāi yuán guǐ。
俯仰宁教俗子骂,声名肯傍豪贤起。fǔ yǎng níng jiào sú zi mà,shēng míng kěn bàng háo xián qǐ。
妻孥生计环向愁,掉头且吟五岳游。qī nú shēng jì huán xiàng chóu,diào tóu qiě yín wǔ yuè yóu。
青春断不淹富贵,白眼何以干公侯。qīng chūn duàn bù yān fù guì,bái yǎn hé yǐ gàn gōng hóu。
赵王自是平原君,玳簪珠履三千人。zhào wáng zì shì píng yuán jūn,dài zān zhū lǚ sān qiān rén。
生衣短衣巾角巾,握管从容踞上宾。shēng yī duǎn yī jīn jiǎo jīn,wò guǎn cóng róng jù shàng bīn。
从此王名贤好士,浊漳往往成清醴。cóng cǐ wáng míng xián hǎo shì,zhuó zhāng wǎng wǎng chéng qīng lǐ。
座中谁出夷门右,海内愿为公子死。zuò zhōng shuí chū yí mén yòu,hǎi nèi yuàn wèi gōng zi sǐ。
生岂不恋王家濡,龌龊忍为辕下驹。shēng qǐ bù liàn wáng jiā rú,wò chuò rěn wèi yuán xià jū。
仰天大笑失所向,忽复束书来帝都。yǎng tiān dà xiào shī suǒ xiàng,hū fù shù shū lái dì dōu。
帝都云甍接九衢,委巷独满群公车。dì dōu yún méng jiē jiǔ qú,wěi xiàng dú mǎn qún gōng chē。
剧谈麈尾击唾壶,囊中欲探一钱无。jù tán zhǔ wěi jī tuò hú,náng zhōng yù tàn yī qián wú。
其时卢楠下浚狱,白雪无功白云辱。qí shí lú nán xià jùn yù,bái xuě wú gōng bái yún rǔ。
九歌草就人不知,生也手持向人读。jiǔ gē cǎo jiù rén bù zhī,shēng yě shǒu chí xiàng rén dú。
读之未竟泪簌簌,清霜倒飞鬼神哭。dú zhī wèi jìng lèi sù sù,qīng shuāng dào fēi guǐ shén kū。
绣衣使者从天来,幽谷暖吹邹律灰,欢声欲动黄金台。xiù yī shǐ zhě cóng tiān lái,yōu gǔ nuǎn chuī zōu lǜ huī,huān shēng yù dòng huáng jīn tái。
朝为俘囚夕贵客,生言于楠何有哉。cháo wèi fú qiú xī guì kè,shēng yán yú nán hé yǒu zāi。
忆初识尔崔都尉,何人不慑回天势。yì chū shí ěr cuī dōu wèi,hé rén bù shè huí tiān shì。
谑浪时存尔汝交,酒盏肯及县官事。xuè làng shí cún ěr rǔ jiāo,jiǔ zhǎn kěn jí xiàn guān shì。
乃知豪杰无不可,婴儿世态狎乳虎。nǎi zhī háo jié wú bù kě,yīng ér shì tài xiá rǔ hǔ。
片语能令万象归,雄心直向千秋吐。piàn yǔ néng lìng wàn xiàng guī,xióng xīn zhí xiàng qiān qiū tǔ。
生今去余向何所,生不在天之上、地之下。shēng jīn qù yú xiàng hé suǒ,shēng bù zài tiān zhī shàng dì zhī xià。
前不值古人,后不值来者。qián bù zhí gǔ rén,hòu bù zhí lái zhě。
纵无长绳系汝足,安能一揖轻相舍。zòng wú zhǎng shéng xì rǔ zú,ān néng yī yī qīng xiāng shě。
为言聚散等流萍,贯月查来可暂停。wèi yán jù sàn děng liú píng,guàn yuè chá lái kě zàn tíng。
明年牛女桥成夜,指点依稀见客星。míng nián niú nǚ qiáo chéng yè,zhǐ diǎn yī xī jiàn kè xīng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

江黄二州谒白尚书苏端明祠有感

王世贞

白傅佐浔阳,匡庐落其手。bái fù zuǒ xún yáng,kuāng lú luò qí shǒu。
苏公谪宜黄,游踪寄樊口。sū gōng zhé yí huáng,yóu zōng jì fán kǒu。
物情岂相为,天意良不偶。wù qíng qǐ xiāng wèi,tiān yì liáng bù ǒu。
挥泪对青衫,垂腰厌黄绶。huī lèi duì qīng shān,chuí yāo yàn huáng shòu。
是时二公年,四十加八九。shì shí èr gōng nián,sì shí jiā bā jiǔ。
飞腾在俄顷,纶綍相先后。fēi téng zài é qǐng,lún fú xiāng xiān hòu。
而我同兹岁,楚宪起南亩。ér wǒ tóng zī suì,chǔ xiàn qǐ nán mǔ。
却顾所佩章,叨窃惭已久。què gù suǒ pèi zhāng,dāo qiè cán yǐ jiǔ。
椒浆荐落日,馀沥自为寿。jiāo jiāng jiàn luò rì,yú lì zì wèi shòu。
髫年弄笔墨,老至忘其丑。tiáo nián nòng bǐ mò,lǎo zhì wàng qí chǒu。
颇谙游戏禅,更贪声闻酒。pǒ ān yóu xì chán,gèng tān shēng wén jiǔ。
别业娄水傍,岁功良亦厚。bié yè lóu shuǐ bàng,suì gōng liáng yì hòu。
园多履道竹,门种杭堤柳。yuán duō lǚ dào zhú,mén zhǒng háng dī liǔ。
功名善愚人,人生好自负。gōng míng shàn yú rén,rén shēng hǎo zì fù。
造物亦苦悭,安能令多取。zào wù yì kǔ qiān,ān néng lìng duō qǔ。
真乐随形无,虚名背身有。zhēn lè suí xíng wú,xū míng bèi shēn yǒu。
洛下醉朱唇,天南摇白首。luò xià zuì zhū chún,tiān nán yáo bái shǒu。
明年定挂冠,不蓄赵瑟妇。míng nián dìng guà guān,bù xù zhào sè fù。
以此叩二公,公其默许否。yǐ cǐ kòu èr gōng,gōng qí mò xǔ fǒu。

赠李方伯师孟

王世贞

余昔游太原,赖君佐提刑。yú xī yóu tài yuán,lài jūn zuǒ tí xíng。
有酒不孤赏,所吐皆兰馨。yǒu jiǔ bù gū shǎng,suǒ tǔ jiē lán xīn。
北风吹晋祠,冰作涕泪零。běi fēng chuī jìn cí,bīng zuò tì lèi líng。
及余吴兴政,旧刃发新硎。jí yú wú xīng zhèng,jiù rèn fā xīn xíng。
平阳许画一,临淮实精灵。píng yáng xǔ huà yī,lín huái shí jīng líng。
起家再游楚,值君方锦停。qǐ jiā zài yóu chǔ,zhí jūn fāng jǐn tíng。
谬脂岭右辖,是君所遗軿。miù zhī lǐng yòu xiá,shì jūn suǒ yí píng。
官自雪鸿迹,人如大海萍。guān zì xuě hóng jì,rén rú dà hǎi píng。
吴越代两政,晋楚若一廷。wú yuè dài liǎng zhèng,jìn chǔ ruò yī tíng。
生平易解官,各若秋梦醒。shēng píng yì jiě guān,gè ruò qiū mèng xǐng。
更有大奇事,我谈君试听。gèng yǒu dà qí shì,wǒ tán jūn shì tīng。
太湖五百里,中有两洞庭。tài hú wǔ bǎi lǐ,zhōng yǒu liǎng dòng tíng。
洞庭八百里,中一君山青。dòng tíng bā bǎi lǐ,zhōng yī jūn shān qīng。
尔我长对之,濙然双客星。ěr wǒ zhǎng duì zhī,yíng rán shuāng kè xīng。
欲造即驭风,云车会青冥。yù zào jí yù fēng,yún chē huì qīng míng。
安能傍尘世,蝇聚袭膻腥。ān néng bàng chén shì,yíng jù xí shān xīng。

幡经台

王世贞

西望幡经台,萧条欲非故。xī wàng fān jīng tái,xiāo tiáo yù fēi gù。
陶令呼不来,谢监推不去。táo lìng hū bù lái,xiè jiān tuī bù qù。
远公既以远,兹意畴能悟。yuǎn gōng jì yǐ yuǎn,zī yì chóu néng wù。

三笑亭有感

王世贞

昔闻虎溪笑,谓已契无言。xī wén hǔ xī xiào,wèi yǐ qì wú yán。
及览般若愿,犹觉有待烦。jí lǎn bān ruò yuàn,yóu jué yǒu dài fán。
青山不点头,白莲腐其根。qīng shān bù diǎn tóu,bái lián fǔ qí gēn。
净土何必归,况乃思雁门。jìng tǔ hé bì guī,kuàng nǎi sī yàn mén。

答与绳太常

王世贞

故人尺一来,字字皆肺腑。gù rén chǐ yī lái,zì zì jiē fèi fǔ。
谓余老善醉,醉复多泄语。wèi yú lǎo shàn zuì,zuì fù duō xiè yǔ。
甚醉解伤生,泄恐终误汝。shén zuì jiě shāng shēng,xiè kǒng zhōng wù rǔ。
幡然指其口,汝罪发可数。fān rán zhǐ qí kǒu,rǔ zuì fā kě shù。
奈何司出入,废职媚其主。nài hé sī chū rù,fèi zhí mèi qí zhǔ。
兴至不我却,机发不我阻。xīng zhì bù wǒ què,jī fā bù wǒ zǔ。
口拜前致辞,公言胡不伦。kǒu bài qián zhì cí,gōng yán hú bù lún。
趣死且百岐,岂必尽饮醇。qù sǐ qiě bǎi qí,qǐ bì jǐn yǐn chún。
不应北邙土,日日埋醉人。bù yīng běi máng tǔ,rì rì mái zuì rén。
籍令畏语泄,独酌仍杜门。jí lìng wèi yǔ xiè,dú zhuó réng dù mén。
在耳不在舌,可掩不可扪。zài ěr bù zài shé,kě yǎn bù kě mén。
耳听复大笑,借官重于身。ěr tīng fù dà xiào,jiè guān zhòng yú shēn。
何如归去来,小酌松醪春。hé rú guī qù lái,xiǎo zhuó sōng láo chūn。
耕钓一二翁,杯斝三五巡。gēng diào yī èr wēng,bēi jiǎ sān wǔ xún。
小酌不损神,小语不汩真。xiǎo zhuó bù sǔn shén,xiǎo yǔ bù gǔ zhēn。
珍重故人札,赋此等书绅。zhēn zhòng gù rén zhá,fù cǐ děng shū shēn。

助甫称疾以见父出访真阳有赠

王世贞

鸿冥方自叹,玉立见吾子。hóng míng fāng zì tàn,yù lì jiàn wú zi。
离忧小语失,往事深杯起。lí yōu xiǎo yǔ shī,wǎng shì shēn bēi qǐ。
僧弥固难兄,万年那可死。sēng mí gù nán xiōng,wàn nián nà kě sǐ。
努力各加餐,联翮当此始。nǔ lì gè jiā cān,lián hé dāng cǐ shǐ。

赠不二和尚

王世贞

苦无道民好,披缁礼远公。kǔ wú dào mín hǎo,pī zī lǐ yuǎn gōng。
劳师破吾执,所破随亦空。láo shī pò wú zhí,suǒ pò suí yì kōng。
饭罢了无语,趺坐苍山中。fàn bà le wú yǔ,fū zuò cāng shān zhōng。

赠范丫髻

王世贞

一瓢更一杖,此外都不闻。yī piáo gèng yī zhàng,cǐ wài dōu bù wén。
瓢还颍水月,杖付葛陂云。piáo hái yǐng shuǐ yuè,zhàng fù gé bēi yún。
挥手嵾山顶,却笑洪崖君。huī shǒu cēn shān dǐng,què xiào hóng yá jūn。

为李员外悼亡

王世贞

矫矫双鸿鹄,羽翼忽已分。jiǎo jiǎo shuāng hóng gǔ,yǔ yì hū yǐ fēn。
岂不念佳匹,飘然辞浊氛。qǐ bù niàn jiā pǐ,piāo rán cí zhuó fēn。
君子怅独晤,美人旷何群。jūn zi chàng dú wù,měi rén kuàng hé qún。
杂佩空瑶响,流苏陈绮文。zá pèi kōng yáo xiǎng,liú sū chén qǐ wén。
清心馀玉映,丽质罢兰薰。qīng xīn yú yù yìng,lì zhì bà lán xūn。
非乖庄生达,尚挹荀令芬。fēi guāi zhuāng shēng dá,shàng yì xún lìng fēn。
徵歌惜倾国,流梦为行云。zhēng gē xī qīng guó,liú mèng wèi xíng yún。
去来杳难迹,盼睐恍有闻。qù lái yǎo nán jì,pàn lài huǎng yǒu wén。
亮无排空驭,毫素表殷勤。liàng wú pái kōng yù,háo sù biǎo yīn qín。

伤卢楠

王世贞

北风摧松柏,下与飞藿会。běi fēng cuī sōng bǎi,xià yǔ fēi huò huì。
词人厄阳九,卢生亦长逝。cí rén è yáng jiǔ,lú shēng yì zhǎng shì。
桐棺不敛胫,寄殡空山寺。tóng guān bù liǎn jìng,jì bìn kōng shān sì。
蝼蚁与乌鸢,耽耽出其计。lóu yǐ yǔ wū yuān,dān dān chū qí jì。
酒家惜馀负,里社忻安食。jiǔ jiā xī yú fù,lǐ shè xīn ān shí。
孤女空抱影,寡妾将收泪。gū nǚ kōng bào yǐng,guǎ qiè jiāng shōu lèi。
著书盈万言,一往恐失坠。zhù shū yíng wàn yán,yī wǎng kǒng shī zhuì。
唯昔黎阳狱,弱羽困毛鸷。wéi xī lí yáng yù,ruò yǔ kùn máo zhì。
幸脱雉经辰,未满鬼薪岁。xìng tuō zhì jīng chén,wèi mǎn guǐ xīn suì。
途穷百态攻,变触新语至。tú qióng bǎi tài gōng,biàn chù xīn yǔ zhì。
词场四五侠,往往走馀锐。cí chǎng sì wǔ xiá,wǎng wǎng zǒu yú ruì。
大赋少见赏,小文仅易醉。dà fù shǎo jiàn shǎng,xiǎo wén jǐn yì zuì。
醉后骂坐归,还为室人詈。zuì hòu mà zuò guī,hái wèi shì rén lì。
我昔报生札,高材虚见忌。wǒ xī bào shēng zhá,gāo cái xū jiàn jì。
自取造化馀,何关世途事。zì qǔ zào huà yú,hé guān shì tú shì。
呜呼卢生晚,竟无戢身地。wū hū lú shēng wǎn,jìng wú jí shēn dì。
哭罢重吞声,皇天有新意。kū bà zhòng tūn shēng,huáng tiān yǒu xīn yì。

张幼于庐墓

王世贞

遥望白华山,山石郁嶙峋。yáo wàng bái huá shān,shān shí yù lín xún。
中有白华吟,吟声何悲辛。zhōng yǒu bái huá yín,yín shēng hé bēi xīn。
之子怀永慸,结庐在丘闉。zhī zi huái yǒng dì,jié lú zài qiū yīn。
荆榛初往蹊,松柏自成邻。jīng zhēn chū wǎng qī,sōng bǎi zì chéng lín。
念彼长夜台,痛此百岁人。niàn bǐ zhǎng yè tái,tòng cǐ bǎi suì rén。
挥泪循修垄,高恸逮萧晨。huī lèi xún xiū lǒng,gāo tòng dǎi xiāo chén。
晨猿无停和,垄草不易春。chén yuán wú tíng hé,lǒng cǎo bù yì chūn。
悲风吹北陆,惨日就西奫。bēi fēng chuī běi lù,cǎn rì jiù xī yūn。
重冥稀生搆,九陌绝幽轮。zhòng míng xī shēng gòu,jiǔ mò jué yōu lún。
音容旷不接,志意邈难伸。yīn róng kuàng bù jiē,zhì yì miǎo nán shēn。
朝露夕自霜,暮兰旦为薪。cháo lù xī zì shuāng,mù lán dàn wèi xīn。
愲结令中耗,安能延子鬒。gǔ jié lìng zhōng hào,ān néng yán zi zhěn。
非虞仲举谪,冀全嗣宗真。fēi yú zhòng jǔ zhé,jì quán sì zōng zhēn。
弧矢庶可扬,竹素将不泯。hú shǐ shù kě yáng,zhú sù jiāng bù mǐn。

挽歌

王世贞

昭昭天宇日,倏忽堕虞渊。zhāo zhāo tiān yǔ rì,shū hū duò yú yuān。
如何盛年子,光彩中弃捐。rú hé shèng nián zi,guāng cǎi zhōng qì juān。
白日当再晨,逝者不复还。bái rì dāng zài chén,shì zhě bù fù hái。
素旐纷前发,迫我向重泉。sù zhào fēn qián fā,pò wǒ xiàng zhòng quán。
华栋自云浮,甘此七尺棺。huá dòng zì yún fú,gān cǐ qī chǐ guān。
子弟来相饯,饯罢各言旋。zi dì lái xiāng jiàn,jiàn bà gè yán xuán。
平生所著书,往往留心肝。píng shēng suǒ zhù shū,wǎng wǎng liú xīn gān。
妍蚩他人口,已自不得言。yán chī tā rén kǒu,yǐ zì bù dé yán。
束发悟生趋,往复杂忧患。shù fā wù shēng qū,wǎng fù zá yōu huàn。
但言身日短,不睹身后先。dàn yán shēn rì duǎn,bù dǔ shēn hòu xiān。
仰问巫阳师,安能为我权。yǎng wèn wū yáng shī,ān néng wèi wǒ quán。

挽歌

王世贞

丈夫事四方,魂魄恋故乡。zhàng fū shì sì fāng,hún pò liàn gù xiāng。
今我胡为尔,委命付穷荒。jīn wǒ hú wèi ěr,wěi mìng fù qióng huāng。
临殁辞明去,亲知不在傍。lín mò cí míng qù,qīn zhī bù zài bàng。
寸桐为我车,腐革为我裳。cùn tóng wèi wǒ chē,fǔ gé wèi wǒ shang。
魑魅为我御,瘴雾为我粮。chī mèi wèi wǒ yù,zhàng wù wèi wǒ liáng。
蝼蚁司门庭,青蝇来吊丧。lóu yǐ sī mén tíng,qīng yíng lái diào sàng。
鬼伴群侏离,与语不能详。guǐ bàn qún zhū lí,yǔ yǔ bù néng xiáng。
道逢司命君,示我返魂方。dào féng sī mìng jūn,shì wǒ fǎn hún fāng。
长跪告司命,生人多患伤。zhǎng guì gào sī mìng,shēng rén duō huàn shāng。
不愿复为人,但愿长彷徉。bù yuàn fù wèi rén,dàn yuàn zhǎng páng yáng。

挽歌

王世贞

甲兵冠天来,朝野靡宴宁。jiǎ bīng guān tiān lái,cháo yě mí yàn níng。
背亲为王臣,焉以辞国殇。bèi qīn wèi wáng chén,yān yǐ cí guó shāng。
青霾吹荡翳,金鼓惨不扬。qīng mái chuī dàng yì,jīn gǔ cǎn bù yáng。
贵贱并一时,颅趾委沙场。guì jiàn bìng yī shí,lú zhǐ wěi shā chǎng。
日暮轮蹄尽,乌鸢来啄创。rì mù lún tí jǐn,wū yuān lái zhuó chuàng。
有手不能驱,有目无精光。yǒu shǒu bù néng qū,yǒu mù wú jīng guāng。
朔风吹朝夕,枯骨渐坚强。shuò fēng chuī cháo xī,kū gǔ jiàn jiān qiáng。
家人具衣冠,延我之北邙。jiā rén jù yī guān,yán wǒ zhī běi máng。
羽卫骖驔列,空为存者倡。yǔ wèi cān diàn liè,kōng wèi cún zhě chàng。
两地竟谁真,千秋浩茫茫。liǎng dì jìng shuí zhēn,qiān qiū hào máng máng。

九松篇

王世贞

寒色无早暮,玄冈翳重阴。hán sè wú zǎo mù,xuán gāng yì zhòng yīn。
连蜷九松树,偃蹇不成林。lián quán jiǔ sōng shù,yǎn jiǎn bù chéng lín。
上有含哺鸟,啄血正涔淫。shàng yǒu hán bǔ niǎo,zhuó xuè zhèng cén yín。
念欲昼哀啼,弹射恐见侵。niàn yù zhòu āi tí,dàn shè kǒng jiàn qīn。
存为没者身,没为存者心。cún wèi méi zhě shēn,méi wèi cún zhě xīn。
衔土塞东溟,鲸波浩沉沉。xián tǔ sāi dōng míng,jīng bō hào chén chén。
一弹塘上篇,再弹履霜吟。yī dàn táng shàng piān,zài dàn lǚ shuāng yín。
我欲竟此奏,弦绝多悲音。wǒ yù jìng cǐ zòu,xián jué duō bēi yīn。