古诗词

谢生歌七夕送脱屣老人谢榛

王世贞

长安送别今七夕,北斗卓地银河昃。zhǎng ān sòng bié jīn qī xī,běi dòu zhuó dì yín hé zè。
此时痛饮不快意,青衣行酒无颜色。cǐ shí tòng yǐn bù kuài yì,qīng yī xíng jiǔ wú yán sè。
呜呜击筑为秦声,和以短铗霜纵横。wū wū jī zhù wèi qín shēng,hé yǐ duǎn jiá shuāng zòng héng。
大白入手葡萄惊,慷慨为尔歌平生。dà bái rù shǒu pú táo jīng,kāng kǎi wèi ěr gē píng shēng。
谢生长河朔,奇笔破万卷。xiè shēng zhǎng hé shuò,qí bǐ pò wàn juǎn。
日月纵游翱,乾坤任偃蹇。rì yuè zòng yóu áo,qián kūn rèn yǎn jiǎn。
开元以来八百载,少陵诸公竟安在。kāi yuán yǐ lái bā bǎi zài,shǎo líng zhū gōng jìng ān zài。
精爽虽然付元气,骨格已见沉沧海。jīng shuǎng suī rán fù yuán qì,gǔ gé yǐ jiàn chén cāng hǎi。
先朝北地复信阳,一柱不障东澜狂。xiān cháo běi dì fù xìn yáng,yī zhù bù zhàng dōng lán kuáng。
人握隋珠户和璧,及吐中夜无精光。rén wò suí zhū hù hé bì,jí tǔ zhōng yè wú jīng guāng。
谢家一瓿椒浆水,晨兴自荐开元鬼。xiè jiā yī bù jiāo jiāng shuǐ,chén xīng zì jiàn kāi yuán guǐ。
俯仰宁教俗子骂,声名肯傍豪贤起。fǔ yǎng níng jiào sú zi mà,shēng míng kěn bàng háo xián qǐ。
妻孥生计环向愁,掉头且吟五岳游。qī nú shēng jì huán xiàng chóu,diào tóu qiě yín wǔ yuè yóu。
青春断不淹富贵,白眼何以干公侯。qīng chūn duàn bù yān fù guì,bái yǎn hé yǐ gàn gōng hóu。
赵王自是平原君,玳簪珠履三千人。zhào wáng zì shì píng yuán jūn,dài zān zhū lǚ sān qiān rén。
生衣短衣巾角巾,握管从容踞上宾。shēng yī duǎn yī jīn jiǎo jīn,wò guǎn cóng róng jù shàng bīn。
从此王名贤好士,浊漳往往成清醴。cóng cǐ wáng míng xián hǎo shì,zhuó zhāng wǎng wǎng chéng qīng lǐ。
座中谁出夷门右,海内愿为公子死。zuò zhōng shuí chū yí mén yòu,hǎi nèi yuàn wèi gōng zi sǐ。
生岂不恋王家濡,龌龊忍为辕下驹。shēng qǐ bù liàn wáng jiā rú,wò chuò rěn wèi yuán xià jū。
仰天大笑失所向,忽复束书来帝都。yǎng tiān dà xiào shī suǒ xiàng,hū fù shù shū lái dì dōu。
帝都云甍接九衢,委巷独满群公车。dì dōu yún méng jiē jiǔ qú,wěi xiàng dú mǎn qún gōng chē。
剧谈麈尾击唾壶,囊中欲探一钱无。jù tán zhǔ wěi jī tuò hú,náng zhōng yù tàn yī qián wú。
其时卢楠下浚狱,白雪无功白云辱。qí shí lú nán xià jùn yù,bái xuě wú gōng bái yún rǔ。
九歌草就人不知,生也手持向人读。jiǔ gē cǎo jiù rén bù zhī,shēng yě shǒu chí xiàng rén dú。
读之未竟泪簌簌,清霜倒飞鬼神哭。dú zhī wèi jìng lèi sù sù,qīng shuāng dào fēi guǐ shén kū。
绣衣使者从天来,幽谷暖吹邹律灰,欢声欲动黄金台。xiù yī shǐ zhě cóng tiān lái,yōu gǔ nuǎn chuī zōu lǜ huī,huān shēng yù dòng huáng jīn tái。
朝为俘囚夕贵客,生言于楠何有哉。cháo wèi fú qiú xī guì kè,shēng yán yú nán hé yǒu zāi。
忆初识尔崔都尉,何人不慑回天势。yì chū shí ěr cuī dōu wèi,hé rén bù shè huí tiān shì。
谑浪时存尔汝交,酒盏肯及县官事。xuè làng shí cún ěr rǔ jiāo,jiǔ zhǎn kěn jí xiàn guān shì。
乃知豪杰无不可,婴儿世态狎乳虎。nǎi zhī háo jié wú bù kě,yīng ér shì tài xiá rǔ hǔ。
片语能令万象归,雄心直向千秋吐。piàn yǔ néng lìng wàn xiàng guī,xióng xīn zhí xiàng qiān qiū tǔ。
生今去余向何所,生不在天之上、地之下。shēng jīn qù yú xiàng hé suǒ,shēng bù zài tiān zhī shàng dì zhī xià。
前不值古人,后不值来者。qián bù zhí gǔ rén,hòu bù zhí lái zhě。
纵无长绳系汝足,安能一揖轻相舍。zòng wú zhǎng shéng xì rǔ zú,ān néng yī yī qīng xiāng shě。
为言聚散等流萍,贯月查来可暂停。wèi yán jù sàn děng liú píng,guàn yuè chá lái kě zàn tíng。
明年牛女桥成夜,指点依稀见客星。míng nián niú nǚ qiáo chéng yè,zhǐ diǎn yī xī jiàn kè xīng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

偶成

王世贞

叶公好似龙,冀与真龙遇。yè gōng hǎo shì lóng,jì yǔ zhēn lóng yù。
真龙一夕来,叶公不知处。zhēn lóng yī xī lái,yè gōng bù zhī chù。
楚猴重瞳那足论,杀心枉自横鸿门。chǔ hóu zhòng tóng nà zú lùn,shā xīn wǎng zì héng hóng mén。
亚夫望气四十里,当面失却韩王孙。yà fū wàng qì sì shí lǐ,dāng miàn shī què hán wáng sūn。

出塞

王世贞

玉门关外草芊芊,碛里沙黄上接天。yù mén guān wài cǎo qiān qiān,qì lǐ shā huáng shàng jiē tiān。
固捍将军频按塞,车师校尉复留田。gù hàn jiāng jūn pín àn sāi,chē shī xiào wèi fù liú tián。
自是书生无燕颔,年年金印妒龙泉。zì shì shū shēng wú yàn hàn,nián nián jīn yìn dù lóng quán。

江提刑宅歌者

王世贞

使君歌管出逡巡,白苎惊飞梁上尘。shǐ jūn gē guǎn chū qūn xún,bái zhù jīng fēi liáng shàng chén。
曲罢愁他霜漏促,相期一醉便经旬。qū bà chóu tā shuāng lòu cù,xiāng qī yī zuì biàn jīng xún。
乍能阊阖寻吴子,那可扬州作贵人。zhà néng chāng hé xún wú zi,nà kě yáng zhōu zuò guì rén。

李驸马歌

王世贞

花底红藤引碧油,青春都尉正风流。huā dǐ hóng téng yǐn bì yóu,qīng chūn dōu wèi zhèng fēng liú。
妆成弄玉俱调管,埒就铺金对赌筹。zhuāng chéng nòng yù jù diào guǎn,liè jiù pù jīn duì dǔ chóu。
却笑大功坊里客,犹烦十指觅封侯。què xiào dà gōng fāng lǐ kè,yóu fán shí zhǐ mì fēng hóu。

李驸马歌

王世贞

白玉双侵鬓底鸦,含桃的的破莲花。bái yù shuāng qīn bìn dǐ yā,hán táo de de pò lián huā。
黎明澡碗金平脱,薄暮温汤玉辟邪。lí míng zǎo wǎn jīn píng tuō,báo mù wēn tāng yù pì xié。
最耐内人俱国色,不知若个是家家。zuì nài nèi rén jù guó sè,bù zhī ruò gè shì jiā jiā。

李驸马歌

王世贞

谁家青衣鬓欲皤,秋天一曲胜韩娥。shuí jiā qīng yī bìn yù pó,qiū tiān yī qū shèng hán é。
初疑夕籁流银汉,复似松飙写绿波。chū yí xī lài liú yín hàn,fù shì sōng biāo xiě lǜ bō。
君问长安环佩客,几人曾解听吴歌。jūn wèn zhǎng ān huán pèi kè,jǐ rén céng jiě tīng wú gē。

送唐圜任福宁吏目

王世贞

禄薄君休问,闽天可计程。lù báo jūn xiū wèn,mǐn tiān kě jì chéng。
呼儿看蜃市,对客注鱼经。hū ér kàn shèn shì,duì kè zhù yú jīng。
岩雨任公白,山云天姥青。yán yǔ rèn gōng bái,shān yún tiān lǎo qīng。
萧然坐州幕,鸟雀下空庭。xiāo rán zuò zhōu mù,niǎo què xià kōng tíng。

悼亡儿果祥诗十首其四

王世贞

月月山东使,平安两字存。yuè yuè shān dōng shǐ,píng ān liǎng zì cún。
昨来见书到,半是忆儿言。zuó lái jiàn shū dào,bàn shì yì ér yán。
汝爷心已折,汝祖念弥敦。rǔ yé xīn yǐ zhé,rǔ zǔ niàn mí dūn。
说到伤情处,青天日自昏。shuō dào shāng qíng chù,qīng tiān rì zì hūn。

由天津泛舟趣霸水次夜泊其二

王世贞

柴门半侵水,入夜蘋花寒。chái mén bàn qīn shuǐ,rù yè píng huā hán。
野老不识拜,儿童频指看。yě lǎo bù shí bài,ér tóng pín zhǐ kàn。
鱼盐仅成市,鸡黍一为飧。yú yán jǐn chéng shì,jī shǔ yī wèi sūn。
莫怪慵移楫,人今此地难。mò guài yōng yí jí,rén jīn cǐ dì nán。

王明佐北归颇责买山之资因述长句二十四韵凡二百四十言

王世贞

王生裂繻后,西行入咸阳。wáng shēng liè xū hòu,xī xíng rù xián yáng。
使气平津邸,纵横剧孟场。shǐ qì píng jīn dǐ,zòng héng jù mèng chǎng。
一朝顿错莫,万事皆摧藏。yī cháo dùn cuò mò,wàn shì jiē cuī cáng。
下客弹蒯铗,群臣和柏梁。xià kè dàn kuǎi jiá,qún chén hé bǎi liáng。
方朔饥欲死,次公醒而狂。fāng shuò jī yù sǐ,cì gōng xǐng ér kuáng。
颇自夸鹦鹉,徒能惜鹔鹴。pǒ zì kuā yīng wǔ,tú néng xī sù shuāng。
时时傍黄射,卒卒付阳昌。shí shí bàng huáng shè,zú zú fù yáng chāng。
因尔动秋兴,翻然归故乡。yīn ěr dòng qiū xīng,fān rán guī gù xiāng。
荜门栖倦雀,蓬室掩寒螀。bì mén qī juàn què,péng shì yǎn hán jiāng。
长统无乐志,安仁有悼亡。zhǎng tǒng wú lè zhì,ān rén yǒu dào wáng。
虚开蒋诩径,谁拜庞公床。xū kāi jiǎng xǔ jìng,shuí bài páng gōng chuáng。
床■寒自老,径迹雨仍荒。chuáng hán zì lǎo,jìng jì yǔ réng huāng。
羞涩囊中玉,牢骚镜里霜。xiū sè náng zhōng yù,láo sāo jìng lǐ shuāng。
笔花还梦夺,词草欲愁忘。bǐ huā hái mèng duó,cí cǎo yù chóu wàng。
项领早暮变,襟裾岁月长。xiàng lǐng zǎo mù biàn,jīn jū suì yuè zhǎng。
何人借颜色,何地著文章。hé rén jiè yán sè,hé dì zhù wén zhāng。
昔忝秋卿署,论交燕市傍。xī tiǎn qiū qīng shǔ,lùn jiāo yàn shì bàng。
眼底互青白,舌在各雌黄。yǎn dǐ hù qīng bái,shé zài gè cí huáng。
两奇不相下,众咻安得详。liǎng qí bù xiāng xià,zhòng xiū ān dé xiáng。
微官成弃置,归色斗凄凉。wēi guān chéng qì zhì,guī sè dòu qī liáng。
自乏监河粟,难容剡下装。zì fá jiān hé sù,nán róng shàn xià zhuāng。
余诚愧公业,尔误许君房。yú chéng kuì gōng yè,ěr wù xǔ jūn fáng。
鲋辙沾虽易,蜗涎割更妨。fù zhé zhān suī yì,wō xián gē gèng fáng。
感恩与知已,天地渐茫茫。gǎn ēn yǔ zhī yǐ,tiān dì jiàn máng máng。

苦热

王世贞

六月苦热杜门复何道,科头解衣徙坐清阴边。liù yuè kǔ rè dù mén fù hé dào,kē tóu jiě yī xǐ zuò qīng yīn biān。
为语诸君且莫河朔饮,我欲一枕上就羲皇眠。wèi yǔ zhū jūn qiě mò hé shuò yǐn,wǒ yù yī zhěn shàng jiù xī huáng mián。
凛如足踏太行万古雪,恍若卧对匡庐千尺泉。lǐn rú zú tà tài xíng wàn gǔ xuě,huǎng ruò wò duì kuāng lú qiān chǐ quán。
长安道中褦襶者谁子,薰心炙手不畏天公权。zhǎng ān dào zhōng nài dài zhě shuí zi,xūn xīn zhì shǒu bù wèi tiān gōng quán。

一至十言题竹

王世贞

娟,娟。juān,juān。
斜日,晓烟。xié rì,xiǎo yān。
歌嶰谷,泣湘川。gē xiè gǔ,qì xiāng chuān。
楣云室雨,襟山带泉。méi yún shì yǔ,jīn shān dài quán。
虚心受泽润,素节破霜坚。xū xīn shòu zé rùn,sù jié pò shuāng jiān。
东南奕奕称美,寒暑亭亭自鲜。dōng nán yì yì chēng měi,hán shǔ tíng tíng zì xiān。
箨坼龙鳞蜿白昼,梢排凤尾拂青天。tuò chè lóng lín wān bái zhòu,shāo pái fèng wěi fú qīng tiān。
似风前婥约霓裳舞,羡雪后飘飖鹤氅仙。shì fēng qián nào yuē ní shang wǔ,xiàn xuě hòu piāo yáo hè chǎng xiān。
王氏触目琅玕难比秀,谢家荣庭兰玉敢争妍。wáng shì chù mù láng gān nán bǐ xiù,xiè jiā róng tíng lán yù gǎn zhēng yán。
安得共此君一邱一壑里,与尔听秋声万仞青林颠。ān dé gòng cǐ jūn yī qiū yī hè lǐ,yǔ ěr tīng qiū shēng wàn rèn qīng lín diān。

两头纤纤

王世贞

两头纤纤梭鸣机,半黑半白盘中棋。liǎng tóu xiān xiān suō míng jī,bàn hēi bàn bái pán zhōng qí。
腷腷膊膊乌队栖,磊磊落落一男儿。bì bì bó bó wū duì qī,lěi lěi luò luò yī nán ér。

杂言五首大言

王世贞

鸟王翼覆须弥谷,龙伯缗连巨鳌六。niǎo wáng yì fù xū mí gǔ,lóng bó mín lián jù áo liù。
九海捐波濯吾足,兜率宫庳不堪宿。jiǔ hǎi juān bō zhuó wú zú,dōu lǜ gōng bì bù kān sù。

杂言五首大言

王世贞

海沙蒙蒙散鲲子,标虱悬心中蓬矢。hǎi shā méng méng sàn kūn zi,biāo shī xuán xīn zhōng péng shǐ。
檀槐接壤五千里,蛮触交兵万人死。tán huái jiē rǎng wǔ qiān lǐ,mán chù jiāo bīng wàn rén sǐ。