古诗词

谢生歌七夕送脱屣老人谢榛

王世贞

长安送别今七夕,北斗卓地银河昃。zhǎng ān sòng bié jīn qī xī,běi dòu zhuó dì yín hé zè。
此时痛饮不快意,青衣行酒无颜色。cǐ shí tòng yǐn bù kuài yì,qīng yī xíng jiǔ wú yán sè。
呜呜击筑为秦声,和以短铗霜纵横。wū wū jī zhù wèi qín shēng,hé yǐ duǎn jiá shuāng zòng héng。
大白入手葡萄惊,慷慨为尔歌平生。dà bái rù shǒu pú táo jīng,kāng kǎi wèi ěr gē píng shēng。
谢生长河朔,奇笔破万卷。xiè shēng zhǎng hé shuò,qí bǐ pò wàn juǎn。
日月纵游翱,乾坤任偃蹇。rì yuè zòng yóu áo,qián kūn rèn yǎn jiǎn。
开元以来八百载,少陵诸公竟安在。kāi yuán yǐ lái bā bǎi zài,shǎo líng zhū gōng jìng ān zài。
精爽虽然付元气,骨格已见沉沧海。jīng shuǎng suī rán fù yuán qì,gǔ gé yǐ jiàn chén cāng hǎi。
先朝北地复信阳,一柱不障东澜狂。xiān cháo běi dì fù xìn yáng,yī zhù bù zhàng dōng lán kuáng。
人握隋珠户和璧,及吐中夜无精光。rén wò suí zhū hù hé bì,jí tǔ zhōng yè wú jīng guāng。
谢家一瓿椒浆水,晨兴自荐开元鬼。xiè jiā yī bù jiāo jiāng shuǐ,chén xīng zì jiàn kāi yuán guǐ。
俯仰宁教俗子骂,声名肯傍豪贤起。fǔ yǎng níng jiào sú zi mà,shēng míng kěn bàng háo xián qǐ。
妻孥生计环向愁,掉头且吟五岳游。qī nú shēng jì huán xiàng chóu,diào tóu qiě yín wǔ yuè yóu。
青春断不淹富贵,白眼何以干公侯。qīng chūn duàn bù yān fù guì,bái yǎn hé yǐ gàn gōng hóu。
赵王自是平原君,玳簪珠履三千人。zhào wáng zì shì píng yuán jūn,dài zān zhū lǚ sān qiān rén。
生衣短衣巾角巾,握管从容踞上宾。shēng yī duǎn yī jīn jiǎo jīn,wò guǎn cóng róng jù shàng bīn。
从此王名贤好士,浊漳往往成清醴。cóng cǐ wáng míng xián hǎo shì,zhuó zhāng wǎng wǎng chéng qīng lǐ。
座中谁出夷门右,海内愿为公子死。zuò zhōng shuí chū yí mén yòu,hǎi nèi yuàn wèi gōng zi sǐ。
生岂不恋王家濡,龌龊忍为辕下驹。shēng qǐ bù liàn wáng jiā rú,wò chuò rěn wèi yuán xià jū。
仰天大笑失所向,忽复束书来帝都。yǎng tiān dà xiào shī suǒ xiàng,hū fù shù shū lái dì dōu。
帝都云甍接九衢,委巷独满群公车。dì dōu yún méng jiē jiǔ qú,wěi xiàng dú mǎn qún gōng chē。
剧谈麈尾击唾壶,囊中欲探一钱无。jù tán zhǔ wěi jī tuò hú,náng zhōng yù tàn yī qián wú。
其时卢楠下浚狱,白雪无功白云辱。qí shí lú nán xià jùn yù,bái xuě wú gōng bái yún rǔ。
九歌草就人不知,生也手持向人读。jiǔ gē cǎo jiù rén bù zhī,shēng yě shǒu chí xiàng rén dú。
读之未竟泪簌簌,清霜倒飞鬼神哭。dú zhī wèi jìng lèi sù sù,qīng shuāng dào fēi guǐ shén kū。
绣衣使者从天来,幽谷暖吹邹律灰,欢声欲动黄金台。xiù yī shǐ zhě cóng tiān lái,yōu gǔ nuǎn chuī zōu lǜ huī,huān shēng yù dòng huáng jīn tái。
朝为俘囚夕贵客,生言于楠何有哉。cháo wèi fú qiú xī guì kè,shēng yán yú nán hé yǒu zāi。
忆初识尔崔都尉,何人不慑回天势。yì chū shí ěr cuī dōu wèi,hé rén bù shè huí tiān shì。
谑浪时存尔汝交,酒盏肯及县官事。xuè làng shí cún ěr rǔ jiāo,jiǔ zhǎn kěn jí xiàn guān shì。
乃知豪杰无不可,婴儿世态狎乳虎。nǎi zhī háo jié wú bù kě,yīng ér shì tài xiá rǔ hǔ。
片语能令万象归,雄心直向千秋吐。piàn yǔ néng lìng wàn xiàng guī,xióng xīn zhí xiàng qiān qiū tǔ。
生今去余向何所,生不在天之上、地之下。shēng jīn qù yú xiàng hé suǒ,shēng bù zài tiān zhī shàng dì zhī xià。
前不值古人,后不值来者。qián bù zhí gǔ rén,hòu bù zhí lái zhě。
纵无长绳系汝足,安能一揖轻相舍。zòng wú zhǎng shéng xì rǔ zú,ān néng yī yī qīng xiāng shě。
为言聚散等流萍,贯月查来可暂停。wèi yán jù sàn děng liú píng,guàn yuè chá lái kě zàn tíng。
明年牛女桥成夜,指点依稀见客星。míng nián niú nǚ qiáo chéng yè,zhǐ diǎn yī xī jiàn kè xīng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

题阙

王世贞

□卿勉为让,汰者亦不违。qīng miǎn wèi ràng,tài zhě yì bù wéi。
酂侯恶平阳,易箦乃不私。cuó hóu è píng yáng,yì zé nǎi bù sī。
如何鼎铉间,腹刃日相排。rú hé dǐng xuàn jiān,fù rèn rì xiāng pái。
既安成功退,起狱复中之。jì ān chéng gōng tuì,qǐ yù fù zhōng zhī。
天道亦昭昭,循环无已时。tiān dào yì zhāo zhāo,xún huán wú yǐ shí。

题阙

王世贞

唐虞建官百,夏商始加倍。táng yú jiàn guān bǎi,xià shāng shǐ jiā bèi。
周官固兼摄,乃不为禄计。zhōu guān gù jiān shè,nǎi bù wèi lù jì。
王畿仅千里,纷纷错采地。wáng jī jǐn qiān lǐ,fēn fēn cuò cǎi dì。
但读妖莽书,可望亡新治。dàn dú yāo mǎng shū,kě wàng wáng xīn zhì。
为食裁冗官,省官仍省事。wèi shí cái rǒng guān,shěng guān réng shěng shì。
任怨理则然,曲徇反成累。rèn yuàn lǐ zé rán,qū xùn fǎn chéng lèi。

题阙

王世贞

许由辞四岳,高蹈箕山侧。xǔ yóu cí sì yuè,gāo dǎo jī shān cè。
饮水而弃瓢,谁能伺其迹。yǐn shuǐ ér qì piáo,shuí néng cì qí jì。
千载一羊裘,吾恨堪物色。qiān zài yī yáng qiú,wú hèn kān wù sè。
图南就嘉征,通明参秘画。tú nán jiù jiā zhēng,tōng míng cān mì huà。
自为大药资,终招隐沦擿。zì wèi dà yào zī,zhōng zhāo yǐn lún tī。

题阙

王世贞

太公有丹书,于道若卓尔。tài gōng yǒu dān shū,yú dào ruò zhuó ěr。
剪殷首骏勋,开齐垂世纪。jiǎn yīn shǒu jùn xūn,kāi qí chuí shì jì。
阴谋实种种,安能涂人耳。yīn móu shí zhǒng zhǒng,ān néng tú rén ěr。
信史未敢凭,吾闻诸夫子。xìn shǐ wèi gǎn píng,wú wén zhū fū zi。
变鲁标深讥,观乐示微旨。biàn lǔ biāo shēn jī,guān lè shì wēi zhǐ。
却美齐桓正,尊王固如此。què měi qí huán zhèng,zūn wáng gù rú cǐ。

题阙

王世贞

韩起执晋政,下临东诸侯。hán qǐ zhí jìn zhèng,xià lín dōng zhū hóu。
所觊一玉环,再请再不售。suǒ jì yī yù huán,zài qǐng zài bù shòu。
辞者既引义,听者但包羞。cí zhě jì yǐn yì,tīng zhě dàn bāo xiū。
岩岩魏太子,旦夕宰神州。yán yán wèi tài zi,dàn xī zǎi shén zhōu。
所获一玉玦,卑辞谢钟繇。suǒ huò yī yù jué,bēi cí xiè zhōng yáo。
丞相时晨起,中郎或晏休。chéng xiāng shí chén qǐ,zhōng láng huò yàn xiū。
充庭尽璆琳,但颔不问酬。chōng tíng jǐn qiú lín,dàn hàn bù wèn chóu。
似移勃律河,拱置车门头。shì yí bó lǜ hé,gǒng zhì chē mén tóu。

题阙

王世贞

穰侯太后弟,勋贤无与伦。ráng hóu tài hòu dì,xūn xián wú yǔ lún。
握秉五十年,山东半为秦。wò bǐng wǔ shí nián,shān dōng bàn wèi qín。
唾手夺相印,咄咄一旅人。tuò shǒu duó xiāng yìn,duō duō yī lǚ rén。
辎重东出关,黄金贱于薪。zī zhòng dōng chū guān,huáng jīn jiàn yú xīn。
人生畏失职,所忧岂在贫。rén shēng wèi shī zhí,suǒ yōu qǐ zài pín。
应侯功不多,况乃疏间亲。yīng hóu gōng bù duō,kuàng nǎi shū jiān qīn。
解绶不待晚,翛然保其身。jiě shòu bù dài wǎn,xiāo rán bǎo qí shēn。

题阙

王世贞

翩翩原尝辈,散金买虚名。piān piān yuán cháng bèi,sàn jīn mǎi xū míng。
独有魏公子,好义复知兵。dú yǒu wèi gōng zi,hǎo yì fù zhī bīng。
取士识其真,肝腑为之倾。qǔ shì shí qí zhēn,gān fǔ wèi zhī qīng。
一战邯郸完,再战大梁宁。yī zhàn hán dān wán,zài zhàn dà liáng níng。
五国从若风,强秦闭崤?。wǔ guó cóng ruò fēng,qiáng qín bì xiáo。
积弱幸以强,昏主堕维城。jī ruò xìng yǐ qiáng,hūn zhǔ duò wéi chéng。
身死社不木,异代感英声。shēn sǐ shè bù mù,yì dài gǎn yīng shēng。

题阙

王世贞

秦皇与汉武,雄略盖一世。qín huáng yǔ hàn wǔ,xióng lüè gài yī shì。
如何求神仙,毕死不能致。rú hé qiú shén xiān,bì sǐ bù néng zhì。
醇秾日濡首,二八更代侍。chún nóng rì rú shǒu,èr bā gèng dài shì。
一念杀机发,九有为腥秽。yī niàn shā jī fā,jiǔ yǒu wèi xīng huì。
于力岂不饶,于道转成悖。yú lì qǐ bù ráo,yú dào zhuǎn chéng bèi。
所以雪山翁,先辞转轮位。suǒ yǐ xuě shān wēng,xiān cí zhuǎn lún wèi。

题阙

王世贞

商君挟强力,焉能使秦王。shāng jūn xié qiáng lì,yān néng shǐ qín wáng。
牖下亦已隃,华衮徒滋谤。yǒu xià yì yǐ shù,huá gǔn tú zī bàng。
如何群小谋,复树中丞相。rú hé qún xiǎo móu,fù shù zhōng chéng xiāng。
仲达策有走,燕公雠可忘。zhòng dá cè yǒu zǒu,yàn gōng chóu kě wàng。
人巧一旦伸,天威畴能抗。rén qiǎo yī dàn shēn,tiān wēi chóu néng kàng。
万事翻覆手,虽变理非诳。wàn shì fān fù shǒu,suī biàn lǐ fēi kuáng。

题阙

王世贞

战国一子舆,其德几素王。zhàn guó yī zi yú,qí dé jǐ sù wáng。
仁义不获施,千载訾齐梁。rén yì bù huò shī,qiān zài zī qí liáng。
侃侃程正叔,矫矫朱紫阳。kǎn kǎn chéng zhèng shū,jiǎo jiǎo zhū zǐ yáng。
宋室有遗恨,不登中书堂。sòng shì yǒu yí hèn,bù dēng zhōng shū táng。
造物护其偏,欲令见所长。zào wù hù qí piān,yù lìng jiàn suǒ zhǎng。
微言在竹素,千秋扬耿光。wēi yán zài zhú sù,qiān qiū yáng gěng guāng。

题阙

王世贞

孙吴工用整,起剪工用强。sūn wú gōng yòng zhěng,qǐ jiǎn gōng yòng qiáng。
神哉淮阴侯,变化乃无常。shén zāi huái yīn hóu,biàn huà nǎi wú cháng。
举目尽乌合,出手成龙骧。jǔ mù jǐn wū hé,chū shǒu chéng lóng xiāng。
百战取中原,黥彭那得方。bǎi zhàn qǔ zhōng yuán,qíng péng nà dé fāng。
精诚拒武涉,小谬请假王。jīng chéng jù wǔ shè,xiǎo miù qǐng jiǎ wáng。
高帝抚孤雏,魂魄忧未央。gāo dì fǔ gū chú,hún pò yōu wèi yāng。
见谓高鸟尽,谓可良弓藏。jiàn wèi gāo niǎo jǐn,wèi kě liáng gōng cáng。
遗恨在匈奴,冒顿骄大荒。yí hèn zài xiōng nú,mào dùn jiāo dà huāng。

题阙

王世贞

石乞相白公,能使楚社倾。shí qǐ xiāng bái gōng,néng shǐ chǔ shè qīng。
事覆不庇身,怡然九鼎烹。shì fù bù bì shēn,yí rán jiǔ dǐng pēng。
王邑卫渐台,父子死汉兵。wáng yì wèi jiàn tái,fù zi sǐ hàn bīng。
磔肉县五父,狗亦厌其腥。zhé ròu xiàn wǔ fù,gǒu yì yàn qí xīng。
淫女徇所欢,一死犹胜生。yín nǚ xùn suǒ huān,yī sǐ yóu shèng shēng。
不睹西市倡,改服奏银筝。bù dǔ xī shì chàng,gǎi fú zòu yín zhēng。

题阙

王世贞

汉祖提一剑,西行取天下。hàn zǔ tí yī jiàn,xī xíng qǔ tiān xià。
所过降名城,畴非背主者。suǒ guò jiàng míng chéng,chóu fēi bèi zhǔ zhě。
两贤岂相阨,丁公悔其舍。liǎng xián qǐ xiāng è,dīng gōng huǐ qí shě。
刑赏在须臾,乃复为名假。xíng shǎng zài xū yú,nǎi fù wèi míng jiǎ。
不然卖国儿,项伯开茅社。bù rán mài guó ér,xiàng bó kāi máo shè。
宁如我高皇,福寿独褒借。níng rú wǒ gāo huáng,fú shòu dú bāo jiè。

题阙

王世贞

韩彭既已族,萧相请室归。hán péng jì yǐ zú,xiāo xiāng qǐng shì guī。
留侯始长叹,赤松将见依。liú hóu shǐ zhǎng tàn,chì sōng jiāng jiàn yī。
受劫建成侯,于事亦已危。shòu jié jiàn chéng hóu,yú shì yì yǐ wēi。
幸辞高皇网,复受吕后羁。xìng cí gāo huáng wǎng,fù shòu lǚ hòu jī。
百谷土地腥,既辟复食之。bǎi gǔ tǔ dì xīng,jì pì fù shí zhī。
商山自有人,四皓了不知。shāng shān zì yǒu rén,sì hào le bù zhī。

题阙

王世贞

秦始修封禅,白骨尸撑连。qín shǐ xiū fēng chán,bái gǔ shī chēng lián。
汉武修封禅,宇内尽骚然。hàn wǔ xiū fēng chán,yǔ nèi jǐn sāo rán。
开元修封禅,妖女蘖其间。kāi yuán xiū fēng chán,yāo nǚ niè qí jiān。
文彩涂人目,万眸自睊睊。wén cǎi tú rén mù,wàn móu zì juàn juàn。
隋帝既平陈,能为长者言。suí dì jì píng chén,néng wèi zhǎng zhě yán。
虚言诬上帝,薄德报名山。xū yán wū shàng dì,báo dé bào míng shān。