古诗词

送周一之从大将军出塞

王世贞

去年搀抢扫幽蓟,千村万落无完郛。qù nián chān qiǎng sǎo yōu jì,qiān cūn wàn luò wú wán fú。
汉家长技五不一,边沙猎猎吹神都。hàn jiā zhǎng jì wǔ bù yī,biān shā liè liè chuī shén dōu。
甘泉天子赫威怒,手授大将双雕弧。gān quán tiān zi hè wēi nù,shǒu shòu dà jiāng shuāng diāo hú。
幕下黄金三十万,纷纷侠儿辞酒垆。mù xià huáng jīn sān shí wàn,fēn fēn xiá ér cí jiǔ lú。
强弩射波裂鲛兕,长剑斫石惊於菟。qiáng nǔ shè bō liè jiāo sì,zhǎng jiàn zhuó shí jīng yú tú。
静如凝冰日惨淡,动若迅鹘天模糊。jìng rú níng bīng rì cǎn dàn,dòng ruò xùn gǔ tiān mó hú。
谁其短裘夸揖客,缓颊辕门奏奇策。shuí qí duǎn qiú kuā yī kè,huǎn jiá yuán mén zòu qí cè。
握管能书窦宪碑,据鞍解草陈琳檄。wò guǎn néng shū dòu xiàn bēi,jù ān jiě cǎo chén lín xí。
时从铃阁借前筹,或向平津抗宾席。shí cóng líng gé jiè qián chóu,huò xiàng píng jīn kàng bīn xí。
侠儿岂无好身手,出门低头候颜色。xiá ér qǐ wú hǎo shēn shǒu,chū mén dī tóu hòu yán sè。
兵起不定公侯相,时来也着书生力。bīng qǐ bù dìng gōng hóu xiāng,shí lái yě zhe shū shēng lì。
今年太白秋入月,单于祭旗狼头折。jīn nián tài bái qiū rù yuè,dān yú jì qí láng tóu zhé。
粟马青嘶蒲类烟,洗刀赤染浑邪血。sù mǎ qīng sī pú lèi yān,xǐ dāo chì rǎn hún xié xuè。
驱军更夺燕支山,从此妇女愁无颜。qū jūn gèng duó yàn zhī shān,cóng cǐ fù nǚ chóu wú yán。
归来天子赐汤沐,笑拥如花金市间。guī lái tiān zi cì tāng mù,xiào yōng rú huā jīn shì jiān。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

古意

王世贞

歌罢齐纨扇,沉吟异代名。gē bà qí wán shàn,chén yín yì dài míng。
自怜长信帚,不是主恩轻。zì lián zhǎng xìn zhǒu,bù shì zhǔ ēn qīng。

碧云寺泉

王世贞

碧云长在天,碧泉长在山。bì yún zhǎng zài tiān,bì quán zhǎng zài shān。
谁怜卓锡后,宛转向人间。shuí lián zhuó xī hòu,wǎn zhuǎn xiàng rén jiān。

为僧题画

王世贞

别僧虎溪渡,扶藜踏微月。bié sēng hǔ xī dù,fú lí tà wēi yuè。
一笑春风来,林花偶然发。yī xiào chūn fēng lái,lín huā ǒu rán fā。

为僧题画

王世贞

玉梁界铁峡,迸作摩尼珠。yù liáng jiè tiě xiá,bèng zuò mó ní zhū。
不肯青山住,飞流遍五湖。bù kěn qīng shān zhù,fēi liú biàn wǔ hú。

为僧题画

王世贞

蜻蛉橛头船,自度还度汝。qīng líng jué tóu chuán,zì dù hái dù rǔ。
一夜曹溪风,吹散黄梅雨。yī yè cáo xī fēng,chuī sàn huáng méi yǔ。

为僧题画

王世贞

我是王弘之,得鱼亦不卖。wǒ shì wáng hóng zhī,dé yú yì bù mài。
新水上查头,纶竿竟何在。xīn shuǐ shàng chá tóu,lún gān jìng hé zài。

过于鳞郡斋分韵赋十二体得傍字

王世贞

腰间辘轳剑,错莫无精光。yāo jiān lù lú jiàn,cuò mò wú jīng guāng。
不是芙蓉浅,纯钩北斗傍。bù shì fú róng qiǎn,chún gōu běi dòu bàng。

塞上辞

王世贞

人言塞上老,不恨塞上老。rén yán sāi shàng lǎo,bù hèn sāi shàng lǎo。
但恨作别时,握手太草草。dàn hèn zuò bié shí,wò shǒu tài cǎo cǎo。

春日偶成

王世贞

丘壑殊无恙,春风故不赀。qiū hè shū wú yàng,chūn fēng gù bù zī。
冥搜徒自苦,处处是吾诗。míng sōu tú zì kǔ,chù chù shì wú shī。

二慕

王世贞

少小慕书生,书生良不易。shǎo xiǎo mù shū shēng,shū shēng liáng bù yì。
欲以径寸心,博他千古事。yù yǐ jìng cùn xīn,bó tā qiān gǔ shì。

二慕

王世贞

少小慕侠客,侠客良亦难。shǎo xiǎo mù xiá kè,xiá kè liáng yì nán。
宁将百岁掷,不使片言寒。níng jiāng bǎi suì zhì,bù shǐ piàn yán hán。

吴江舟中送子与一绝得溪字

王世贞

宝带桥头水,曾通罨画溪。bǎo dài qiáo tóu shuǐ,céng tōng yǎn huà xī。
只愁归路远,迟日未应西。zhǐ chóu guī lù yuǎn,chí rì wèi yīng xī。

又戏为周生代送得情字

王世贞

今朝送迁客,憔悴不胜情。jīn cháo sòng qiān kè,qiáo cuì bù shèng qíng。
莫怪愁看镜,蛾眉世总轻。mò guài chóu kàn jìng,é méi shì zǒng qīng。

偶题小园

王世贞

今宵高枕处,白石含青萝。jīn xiāo gāo zhěn chù,bái shí hán qīng luó。
人喧虽稍息,鸟声其奈何。rén xuān suī shāo xī,niǎo shēng qí nài hé。

偶题小园

王世贞

萝薜长自衣,桃梅犹未色。luó bì zhǎng zì yī,táo méi yóu wèi sè。
唯有东风来,悠然酒中得。wéi yǒu dōng fēng lái,yōu rán jiǔ zhōng dé。