古诗词

昌平侯铁劵歌

王世贞

英皇昔日困鱼服,惨淡四庙精灵哭。yīng huáng xī rì kùn yú fú,cǎn dàn sì miào jīng líng kū。
乾坤膏血付边马,乌鹊昼向行人啄。qián kūn gāo xuè fù biān mǎ,wū què zhòu xiàng xíng rén zhuó。
于公石帅独当柄,指顾号令无翻覆。yú gōng shí shuài dú dāng bǐng,zhǐ gù hào lìng wú fān fù。
天下勤王颇不少,杨侯上谷能神速。tiān xià qín wáng pǒ bù shǎo,yáng hóu shàng gǔ néng shén sù。
鸣鞭游骑出飞狐,咋指单于遁涿鹿。míng biān yóu qí chū fēi hú,zǎ zhǐ dān yú dùn zhuō lù。
候气已见平吞敌,左右弧矢垂双箙。hòu qì yǐ jiàn píng tūn dí,zuǒ yòu hú shǐ chuí shuāng fú。
居庸关头落日黄,饥卒尽饱降人肉。jū yōng guān tóu luò rì huáng,jī zú jǐn bǎo jiàng rén ròu。
新皇论功独召宴,剑履醉向明光宿。xīn huáng lùn gōng dú zhào yàn,jiàn lǚ zuì xiàng míng guāng sù。
貂蝉换出惊妻子,犀玉手授称腰腹。diāo chán huàn chū jīng qī zi,xī yù shǒu shòu chēng yāo fù。
当时报功恨不极,促制铁劵黄金饰。dāng shí bào gōng hèn bù jí,cù zhì tiě juàn huáng jīn shì。
无论此劵一尺铁,带砺河山开社稷。wú lùn cǐ juàn yī chǐ tiě,dài lì hé shān kāi shè jì。
百年倏忽岂更远,里门不朱插荆棘。bǎi nián shū hū qǐ gèng yuǎn,lǐ mén bù zhū chā jīng jí。
洛下唯闻许史封,边陲尚指杨王力。luò xià wéi wén xǔ shǐ fēng,biān chuí shàng zhǐ yáng wáng lì。
即看铁劵黑似漆,金书,黯■无颜色。jí kàn tiě juàn hēi shì qī,jīn shū,àn wú yán sè。
岂唯金书无颜色,侯家子孙看不识。qǐ wéi jīn shū wú yán sè,hóu jiā zi sūn kàn bù shí。
为道己巳年间事,始复吞声泪填臆。wèi dào jǐ sì nián jiān shì,shǐ fù tūn shēng lèi tián yì。
昨者蓟门火,横连甘泉北。zuó zhě jì mén huǒ,héng lián gān quán běi。
捷书未必当贼锋,血战还应长见抑。jié shū wèi bì dāng zéi fēng,xuè zhàn hái yīng zhǎng jiàn yì。
尚方之劵陈如山,男儿赤手那可得。shàng fāng zhī juàn chén rú shān,nán ér chì shǒu nà kě dé。
君不见濠梁勋旧奚足数,坟墓秋霜窜鼷鼠。jūn bù jiàn háo liáng xūn jiù xī zú shù,fén mù qiū shuāng cuàn xī shǔ。
于公丧元石帅族,风尘久赖成心膂。yú gōng sàng yuán shí shuài zú,fēng chén jiǔ lài chéng xīn lǚ。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

试心石

王世贞

陡出三尺崖,下临千尺地。dǒu chū sān chǐ yá,xià lín qiān chǐ dì。
道人呼试心,无心可将试。dào rén hū shì xīn,wú xīn kě jiāng shì。

试剑石

王世贞

我有昆吾剑,不将持试石。wǒ yǒu kūn wú jiàn,bù jiāng chí shì shí。
白璧隐荆山,剖出长虹色。bái bì yǐn jīng shān,pōu chū zhǎng hóng sè。

磨针涧

王世贞

铁杵磨作针,白石化作金。tiě chǔ mó zuò zhēn,bái shí huà zuò jīn。
还怜磨杵客,不胜化金心。hái lián mó chǔ kè,bù shèng huà jīn xīn。

蒿谷涧

王世贞

野蒿长如人,菉葹亦不离。yě hāo zhǎng rú rén,lù shī yì bù lí。
我欲搆一区,为延张仲蔚。wǒ yù gòu yī qū,wèi yán zhāng zhòng wèi。

金鸡涧

王世贞

遥望鸡鸣峰,神瀵涌如射。yáo wàng jī míng fēng,shén fèn yǒng rú shè。
时听金鸡声,人间道天赦。shí tīng jīn jī shēng,rén jiān dào tiān shè。

摘星桥

王世贞

夜半桥上星,如萤拂衣袂。yè bàn qiáo shàng xīng,rú yíng fú yī mèi。
为摘岁精来,欲验偷桃事。wèi zhāi suì jīng lái,yù yàn tōu táo shì。

郧府偶成

王世贞

浊酒杯谁共,残灯影自亲。zhuó jiǔ bēi shuí gòng,cán dēng yǐng zì qīn。
不应开阁后,千骑上头人。bù yīng kāi gé hòu,qiān qí shàng tóu rén。

闲居无事偶亿古人恒语成联者因以所感足之不论其合与否也

王世贞

何所闻而来,何所见而去。hé suǒ wén ér lái,hé suǒ jiàn ér qù。
人自不关身,身有关人处。rén zì bù guān shēn,shēn yǒu guān rén chù。

闲居无事偶亿古人恒语成联者因以所感足之不论其合与否也

王世贞

前不见古人,后不见来者。qián bù jiàn gǔ rén,hòu bù jiàn lái zhě。
此事久已然,如何初涕下。cǐ shì jiǔ yǐ rán,rú hé chū tì xià。

闲居无事偶亿古人恒语成联者因以所感足之不论其合与否也

王世贞

兰以香自焚,膏以明自煎。lán yǐ xiāng zì fén,gāo yǐ míng zì jiān。
昆冈一失火,顽石未闻全。kūn gāng yī shī huǒ,wán shí wèi wén quán。

闲居无事偶亿古人恒语成联者因以所感足之不论其合与否也

王世贞

我自用我法,卿自用卿法。wǒ zì yòng wǒ fǎ,qīng zì yòng qīng fǎ。
卿法多爱憎,我法无生灭。qīng fǎ duō ài zēng,wǒ fǎ wú shēng miè。

闲居无事偶亿古人恒语成联者因以所感足之不论其合与否也

王世贞

莫言一种物,双名亦易晓。mò yán yī zhǒng wù,shuāng míng yì yì xiǎo。
处则为远志,出则为小草。chù zé wèi yuǎn zhì,chū zé wèi xiǎo cǎo。

闲居无事偶亿古人恒语成联者因以所感足之不论其合与否也

王世贞

有情痴故佳,无情黠亦尔。yǒu qíng chī gù jiā,wú qíng xiá yì ěr。
琅琊王伯舆,终当为情死。láng yá wáng bó yú,zhōng dāng wèi qíng sǐ。

闲居无事偶亿古人恒语成联者因以所感足之不论其合与否也

王世贞

人言阿龙超,阿龙故自超。rén yán ā lóng chāo,ā lóng gù zì chāo。
济南一下语,北地不成骄。jì nán yī xià yǔ,běi dì bù chéng jiāo。

闲居无事偶亿古人恒语成联者因以所感足之不论其合与否也

王世贞

法护非不佳,僧弥难为兄。fǎ hù fēi bù jiā,sēng mí nán wèi xiōng。
长安啖名地,语语兰芬生。zhǎng ān dàn míng dì,yǔ yǔ lán fēn shēng。