古诗词

送徐汝思郎中使蜀虑囚兼悉鄙志

王世贞

长安二月百花明,花间好鸟嘤其鸣。zhǎng ān èr yuè bǎi huā míng,huā jiān hǎo niǎo yīng qí míng。
骑马低回问所适,眼中何人一李生。qí mǎ dī huí wèn suǒ shì,yǎn zhōng hé rén yī lǐ shēng。
李生为予赋白雪,击节高歌唾壶缺。lǐ shēng wèi yǔ fù bái xuě,jī jié gāo gē tuò hú quē。
两心炯炯中自知,至赏岂得逢人说。liǎng xīn jiǒng jiǒng zhōng zì zhī,zhì shǎng qǐ dé féng rén shuō。
谁其之子清而扬,抚琴不弹弦意长。shuí qí zhī zi qīng ér yáng,fǔ qín bù dàn xián yì zhǎng。
高山流水偶自会,浮云落日那能忘。gāo shān liú shuǐ ǒu zì huì,fú yún luò rì nà néng wàng。
从此论诗更吾子,予也开襟荐兰芷。cóng cǐ lùn shī gèng wú zi,yǔ yě kāi jīn jiàn lán zhǐ。
沉钩溟渤红珊瑚,明月波光夜深起。chén gōu míng bó hóng shān hú,míng yuè bō guāng yè shēn qǐ。
文章陆沉世所贱,千年得失人不见。wén zhāng lù chén shì suǒ jiàn,qiān nián dé shī rén bù jiàn。
其若天涯生咫尺,陌头飞英乱飘霰。qí ruò tiān yá shēng zhǐ chǐ,mò tóu fēi yīng luàn piāo xiàn。
青丝鹔鹴桃叶马,徐卿持节称使者。qīng sī sù shuāng táo yè mǎ,xú qīng chí jié chēng shǐ zhě。
倾城冠盖走相送,众中无言泪盈把。qīng chéng guān gài zǒu xiāng sòng,zhòng zhōng wú yán lèi yíng bǎ。
汉天西尽有光辉,诏许推环国士知。hàn tiān xī jǐn yǒu guāng huī,zhào xǔ tuī huán guó shì zhī。
陇云马首三千折,栈道猿声十二时。lǒng yún mǎ shǒu sān qiān zhé,zhàn dào yuán shēng shí èr shí。
峨眉山深白日照,锦官溪冷东风吹。é méi shān shēn bái rì zhào,jǐn guān xī lěng dōng fēng chuī。
巴人诵檄输賨布,夷女迎船歌竹枝。bā rén sòng xí shū cóng bù,yí nǚ yíng chuán gē zhú zhī。
滟滪秋沉疾如矢,白帝江陵七百里。yàn yù qiū chén jí rú shǐ,bái dì jiāng líng qī bǎi lǐ。
锦袍嵬坐映江水,徐卿丈夫当尔尔,岂无故人王与李。jǐn páo wéi zuò yìng jiāng shuǐ,xú qīng zhàng fū dāng ěr ěr,qǐ wú gù rén wáng yǔ lǐ。
足迹凄凉金马门,烽烟慷慨铜驼里。zú jì qī liáng jīn mǎ mén,fēng yān kāng kǎi tóng tuó lǐ。
古人恒悲生别离,灞桥水东不复西。gǔ rén héng bēi shēng bié lí,bà qiáo shuǐ dōng bù fù xī。
朱颜鬒鬓有时易,蕙质兰芬应未携。zhū yán zhěn bìn yǒu shí yì,huì zhì lán fēn yīng wèi xié。
对君长揖藏吴钩,鸊鹈膏湿寒芒愁。duì jūn zhǎng yī cáng wú gōu,pì tí gāo shī hán máng chóu。
它日延津倘相遇,三星斗间银河流。tā rì yán jīn tǎng xiāng yù,sān xīng dòu jiān yín hé liú。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

得河中王丈宪副地震后书云未有出山之耗赋此促之

王世贞

秦关晋峡莽相冲,地转天摧妒禹踪。qín guān jìn xiá mǎng xiāng chōng,dì zhuǎn tiān cuī dù yǔ zōng。
不改黄河喷雪霰,犹存砥柱插芙蓉。bù gǎi huáng hé pēn xuě xiàn,yóu cún dǐ zhù chā fú róng。
中流岁晚回鸣犊,大壑春深起卧龙。zhōng liú suì wǎn huí míng dú,dà hè chūn shēn qǐ wò lóng。
膝抱缶歌虽足恋,请缨飞驭莫辞从。xī bào fǒu gē suī zú liàn,qǐng yīng fēi yù mò cí cóng。

赠别俞丈汝成迁楚廉访

王世贞

别筵仍赋紫貂裘,黄鹤摩天不可留。bié yán réng fù zǐ diāo qiú,huáng hè mó tiān bù kě liú。
雪后抗旌云梦猎,月明张乐洞庭游。xuě hòu kàng jīng yún mèng liè,yuè míng zhāng lè dòng tíng yóu。
诗成自失巴人调,宦就应宽楚客愁。shī chéng zì shī bā rén diào,huàn jiù yīng kuān chǔ kè chóu。
倘问故交留滞意,周南或恐是青州。tǎng wèn gù jiāo liú zhì yì,zhōu nán huò kǒng shì qīng zhōu。

吴峻伯过兼隐斋有作

王世贞

隐囊纱帽竹间亭,浊酒弦琴眼自青。yǐn náng shā mào zhú jiān tíng,zhuó jiǔ xián qín yǎn zì qīng。
卷幔碧山堪入供,窥帘黄鸟故要听。juǎn màn bì shān kān rù gōng,kuī lián huáng niǎo gù yào tīng。
垆香坐展来禽帖,茗碗谈过相鹤经。lú xiāng zuò zhǎn lái qín tiē,míng wǎn tán guò xiāng hè jīng。
但道霅中家更好,野夫今夜客为星。dàn dào zhà zhōng jiā gèng hǎo,yě fū jīn yè kè wèi xīng。

徐少参邀饮蒿里偕李张二宪使作

王世贞

残日轻雷挟乱冈,使君高宴许谁狂。cán rì qīng léi xié luàn gāng,shǐ jūn gāo yàn xǔ shuí kuáng。
振衣名字新东岳,回首旌旗满少阳。zhèn yī míng zì xīn dōng yuè,huí shǒu jīng qí mǎn shǎo yáng。
有客琴弹司马墓,何人乐忆鹴鸠乡。yǒu kè qín dàn sī mǎ mù,hé rén lè yì shuāng jiū xiāng。
莫因杯酒论千古,玉检寒云并北邙。mò yīn bēi jiǔ lùn qiān gǔ,yù jiǎn hán yún bìng běi máng。

送衡府叶教授还吴

王世贞

临岐斗酒意踌躇,可向王门再曳裾。lín qí dòu jiǔ yì chóu chú,kě xiàng wáng mén zài yè jū。
此去穆生宁为醴,由来冯客总无鱼。cǐ qù mù shēng níng wèi lǐ,yóu lái féng kè zǒng wú yú。
白云丛桂从裁赋,秋色丹枫好著书。bái yún cóng guì cóng cái fù,qiū sè dān fēng hǎo zhù shū。
小艇太湖何限事,野夫愁杀画熊车。xiǎo tǐng tài hú hé xiàn shì,yě fū chóu shā huà xióng chē。

送王佥宪慎徵捧表入贺

王世贞

奉使风云拥传车,当秋海岱惜离居。fèng shǐ fēng yún yōng chuán chē,dāng qiū hǎi dài xī lí jū。
衣裳玉几尧天上,刁斗金河汉月初。yī shang yù jǐ yáo tiān shàng,diāo dòu jīn hé hàn yuè chū。
典客可收三表疏,侍臣谁诵九龄书。diǎn kè kě shōu sān biǎo shū,shì chén shuí sòng jiǔ líng shū。
何时大启葡萄馆,万岁称觞乐有馀。hé shí dà qǐ pú táo guǎn,wàn suì chēng shāng lè yǒu yú。

登岱六首

王世贞

缥缈琳宫接上玄,岧峣飞磴界苍烟。piāo miǎo lín gōng jiē shàng xuán,tiáo yáo fēi dèng jiè cāng yān。
峰回洞壑纷俱拱,石坼松萝袅自悬。fēng huí dòng hè fēn jù gǒng,shí chè sōng luó niǎo zì xuán。
过雨双龙争玉峡,擘云孤鹫拄青天。guò yǔ shuāng lóng zhēng yù xiá,bāi yún gū jiù zhǔ qīng tiān。
莫言仲宝无他技,能诵相如最后篇。mò yán zhòng bǎo wú tā jì,néng sòng xiāng rú zuì hòu piān。

登岱六首

王世贞

翘首精神欲奋扬,几从开阖见阴阳。qiào shǒu jīng shén yù fèn yáng,jǐ cóng kāi hé jiàn yīn yáng。
千崖忽敞中原日,六月长飞使者霜。qiān yá hū chǎng zhōng yuán rì,liù yuè zhǎng fēi shǐ zhě shuāng。
在昔钧天青帝坐,即今封地白云乡。zài xī jūn tiān qīng dì zuò,jí jīn fēng dì bái yún xiāng。
还应五岳都游遍,乞取安期火枣尝。hái yīng wǔ yuè dōu yóu biàn,qǐ qǔ ān qī huǒ zǎo cháng。

登岱六首

王世贞

轩辕皇帝有高台,鞭石千秋辇道开。xuān yuán huáng dì yǒu gāo tái,biān shí qiān qiū niǎn dào kāi。
匹练天萦吴观出,金泥日射汉封回。pǐ liàn tiān yíng wú guān chū,jīn ní rì shè hàn fēng huí。
西盘瓠子河如带,东挂扶桑海一杯。xī pán hù zi hé rú dài,dōng guà fú sāng hǎi yī bēi。
谁为登坛论王气,只今尘世有仙才。shuí wèi dēng tán lùn wáng qì,zhǐ jīn chén shì yǒu xiān cái。

登岱六首

王世贞

尚忆秦松帝跸留,至今风雨未全收。shàng yì qín sōng dì bì liú,zhì jīn fēng yǔ wèi quán shōu。
天门倒泻银河水,日观翻悬碧海流。tiān mén dào xiè yín hé shuǐ,rì guān fān xuán bì hǎi liú。
欲转千盘迷积气,谁从九点辨齐州。yù zhuǎn qiān pán mí jī qì,shuí cóng jiǔ diǎn biàn qí zhōu。
人间处处襄城辙,矫首苍茫迥自愁。rén jiān chù chù xiāng chéng zhé,jiǎo shǒu cāng máng jiǒng zì chóu。

登岱六首

王世贞

幞衣吾欲卧天门,中夜凭栏起自论。fú yī wú yù wò tiān mén,zhōng yè píng lán qǐ zì lùn。
半割乾坤悬对抱,低垂星斗乱堪扪。bàn gē qián kūn xuán duì bào,dī chuí xīng dòu luàn kān mén。
狂呼六博仙人箸,渴问三浆玉女盆。kuáng hū liù bó xiān rén zhù,kě wèn sān jiāng yù nǚ pén。
未必驺生真海外,唯应汉史有昆仑。wèi bì zōu shēng zhēn hǎi wài,wéi yīng hàn shǐ yǒu kūn lún。

登岱六首

王世贞

壁立芙蓉万古看,削成松桧隐高盘。bì lì fú róng wàn gǔ kàn,xuē chéng sōng guì yǐn gāo pán。
中峰翠压徂徕色,绝顶青收碣石寒。zhōng fēng cuì yā cú lái sè,jué dǐng qīng shōu jié shí hán。
梁甫吟成还自和,茂陵书就欲谁干。liáng fǔ yín chéng hái zì hé,mào líng shū jiù yù shuí gàn。
依微白马吴阊在,欲向秋风问羽翰。yī wēi bái mǎ wú chāng zài,yù xiàng qiū fēng wèn yǔ hàn。

送丘参政若孚捧表入贺

王世贞

波臣东海暂相逢,星使明河迥莫从。bō chén dōng hǎi zàn xiāng féng,xīng shǐ míng hé jiǒng mò cóng。
共道尔时青琐客,可能犹记皂囊封。gòng dào ěr shí qīng suǒ kè,kě néng yóu jì zào náng fēng。
更衣却入金华省,罢酒还听长乐钟。gèng yī què rù jīn huá shěng,bà jiǔ hái tīng zhǎng lè zhōng。
闻说已悬新象魏,千门车马日从容。wén shuō yǐ xuán xīn xiàng wèi,qiān mén chē mǎ rì cóng róng。

于鳞归绝不见客而独见余饮之酒又走使损饷绒褐予以吴丝答之而侑以诗

王世贞

故人三径新蓬蒿,雁门太守徒尔劳。gù rén sān jìng xīn péng hāo,yàn mén tài shǒu tú ěr láo。
斗酒风尘白日薄,椷书海岱青天高。dòu jiǔ fēng chén bái rì báo,jiān shū hǎi dài qīng tiān gāo。
念欲报之吴缟带,何以遗余秦复陶。niàn yù bào zhī wú gǎo dài,hé yǐ yí yú qín fù táo。
千秋衣被各何限,世途往往称绨袍。qiān qiū yī bèi gè hé xiàn,shì tú wǎng wǎng chēng tí páo。

奉题行省吕相公清和轩

王世贞

湖上春阴已覆墙,轩开恰傍紫微堂。hú shàng chūn yīn yǐ fù qiáng,xuān kāi qià bàng zǐ wēi táng。
青天对写冰壶色,玉井微添水簟凉。qīng tiān duì xiě bīng hú sè,yù jǐng wēi tiān shuǐ diàn liáng。
门外岂无中散驾,席间犹识令君香。mén wài qǐ wú zhōng sàn jià,xí jiān yóu shí lìng jūn xiāng。
那能不作吾庐拟,短帢深杯百遍狂。nà néng bù zuò wú lú nǐ,duǎn qià shēn bēi bǎi biàn kuáng。