古诗词

送徐汝思郎中使蜀虑囚兼悉鄙志

王世贞

长安二月百花明,花间好鸟嘤其鸣。zhǎng ān èr yuè bǎi huā míng,huā jiān hǎo niǎo yīng qí míng。
骑马低回问所适,眼中何人一李生。qí mǎ dī huí wèn suǒ shì,yǎn zhōng hé rén yī lǐ shēng。
李生为予赋白雪,击节高歌唾壶缺。lǐ shēng wèi yǔ fù bái xuě,jī jié gāo gē tuò hú quē。
两心炯炯中自知,至赏岂得逢人说。liǎng xīn jiǒng jiǒng zhōng zì zhī,zhì shǎng qǐ dé féng rén shuō。
谁其之子清而扬,抚琴不弹弦意长。shuí qí zhī zi qīng ér yáng,fǔ qín bù dàn xián yì zhǎng。
高山流水偶自会,浮云落日那能忘。gāo shān liú shuǐ ǒu zì huì,fú yún luò rì nà néng wàng。
从此论诗更吾子,予也开襟荐兰芷。cóng cǐ lùn shī gèng wú zi,yǔ yě kāi jīn jiàn lán zhǐ。
沉钩溟渤红珊瑚,明月波光夜深起。chén gōu míng bó hóng shān hú,míng yuè bō guāng yè shēn qǐ。
文章陆沉世所贱,千年得失人不见。wén zhāng lù chén shì suǒ jiàn,qiān nián dé shī rén bù jiàn。
其若天涯生咫尺,陌头飞英乱飘霰。qí ruò tiān yá shēng zhǐ chǐ,mò tóu fēi yīng luàn piāo xiàn。
青丝鹔鹴桃叶马,徐卿持节称使者。qīng sī sù shuāng táo yè mǎ,xú qīng chí jié chēng shǐ zhě。
倾城冠盖走相送,众中无言泪盈把。qīng chéng guān gài zǒu xiāng sòng,zhòng zhōng wú yán lèi yíng bǎ。
汉天西尽有光辉,诏许推环国士知。hàn tiān xī jǐn yǒu guāng huī,zhào xǔ tuī huán guó shì zhī。
陇云马首三千折,栈道猿声十二时。lǒng yún mǎ shǒu sān qiān zhé,zhàn dào yuán shēng shí èr shí。
峨眉山深白日照,锦官溪冷东风吹。é méi shān shēn bái rì zhào,jǐn guān xī lěng dōng fēng chuī。
巴人诵檄输賨布,夷女迎船歌竹枝。bā rén sòng xí shū cóng bù,yí nǚ yíng chuán gē zhú zhī。
滟滪秋沉疾如矢,白帝江陵七百里。yàn yù qiū chén jí rú shǐ,bái dì jiāng líng qī bǎi lǐ。
锦袍嵬坐映江水,徐卿丈夫当尔尔,岂无故人王与李。jǐn páo wéi zuò yìng jiāng shuǐ,xú qīng zhàng fū dāng ěr ěr,qǐ wú gù rén wáng yǔ lǐ。
足迹凄凉金马门,烽烟慷慨铜驼里。zú jì qī liáng jīn mǎ mén,fēng yān kāng kǎi tóng tuó lǐ。
古人恒悲生别离,灞桥水东不复西。gǔ rén héng bēi shēng bié lí,bà qiáo shuǐ dōng bù fù xī。
朱颜鬒鬓有时易,蕙质兰芬应未携。zhū yán zhěn bìn yǒu shí yì,huì zhì lán fēn yīng wèi xié。
对君长揖藏吴钩,鸊鹈膏湿寒芒愁。duì jūn zhǎng yī cáng wú gōu,pì tí gāo shī hán máng chóu。
它日延津倘相遇,三星斗间银河流。tā rì yán jīn tǎng xiāng yù,sān xīng dòu jiān yín hé liú。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

雨中公瑕邀游石湖登治平寺作得来字

王世贞

系榜湖桥屧径开,偶逢精舍锁崔嵬。xì bǎng hú qiáo xiè jìng kāi,ǒu féng jīng shě suǒ cuī wéi。
莲花倒插空中镜,萝薜长悬定后台。lián huā dào chā kōng zhōng jìng,luó bì zhǎng xuán dìng hòu tái。
夕雨渐从茶磨敛,故人能载酒船来。xī yǔ jiàn cóng chá mó liǎn,gù rén néng zài jiǔ chuán lái。
无烦听讲三生法,倚石看云更几回。wú fán tīng jiǎng sān shēng fǎ,yǐ shí kàn yún gèng jǐ huí。

赠章道华宪副

王世贞

相逢慷慨欲如何,桐柱铭成鬓未皤。xiāng féng kāng kǎi yù rú hé,tóng zhù míng chéng bìn wèi pó。
病后风波无薏苡,归来天地有松萝。bìng hòu fēng bō wú yì yǐ,guī lái tiān dì yǒu sōng luó。
名山禽向终应遍,小径羊求好并过。míng shān qín xiàng zhōng yīng biàn,xiǎo jìng yáng qiú hǎo bìng guò。
为问洛阳车马客,千秋业就许谁多。wèi wèn luò yáng chē mǎ kè,qiān qiū yè jiù xǔ shuí duō。

至日作

王世贞

至后阳回万象苏,荒村形影独愁吾。zhì hòu yáng huí wàn xiàng sū,huāng cūn xíng yǐng dú chóu wú。
疏钟似傍寒光早,步屧仍催返照孤。shū zhōng shì bàng hán guāng zǎo,bù xiè réng cuī fǎn zhào gū。
纵饮江湖忘令节,得归天地尚穷途。zòng yǐn jiāng hú wàng lìng jié,dé guī tiān dì shàng qióng tú。
鸡豚自爱田家有,肯向周京忆赐酺。jī tún zì ài tián jiā yǒu,kěn xiàng zhōu jīng yì cì pú。

虎丘寺同子与孔嘉淳父公瑕伯龙舍弟送别袁鲁望张伯起会试北上得阳字

王世贞

绝巘精蓝半夕阳,清尊别思倚苍茫。jué yǎn jīng lán bàn xī yáng,qīng zūn bié sī yǐ cāng máng。
凭栏顿喜云霄近,结驷毋惊道路长。píng lán dùn xǐ yún xiāo jìn,jié sì wú jīng dào lù zhǎng。
池拥双龙元是剑,天回北斗尽成章。chí yōng shuāng lóng yuán shì jiàn,tiān huí běi dòu jǐn chéng zhāng。
因窥雁塔岧峣里,似有题名在上方。yīn kuī yàn tǎ tiáo yáo lǐ,shì yǒu tí míng zài shàng fāng。

送袁鲁望会试

王世贞

把酒河梁白日垂,霜风游子重凄其。bǎ jiǔ hé liáng bái rì chuí,shuāng fēng yóu zi zhòng qī qí。
十年艺苑称先辈,此日公车未后时。shí nián yì yuàn chēng xiān bèi,cǐ rì gōng chē wèi hòu shí。
冀北人来金作帖,河东赋就色为丝。jì běi rén lái jīn zuò tiē,hé dōng fù jiù sè wèi sī。
中朝岂少鹓行旧,肯向青山问桂枝。zhōng cháo qǐ shǎo yuān xíng jiù,kěn xiàng qīng shān wèn guì zhī。

送张伯起兄弟会试

王世贞

结束翩翩指帝乡,共将新赋献长杨。jié shù piān piān zhǐ dì xiāng,gòng jiāng xīn fù xiàn zhǎng yáng。
握中联璧终收楚,天上双星旧姓张。wò zhōng lián bì zhōng shōu chǔ,tiān shàng shuāng xīng jiù xìng zhāng。
题塔更闻夸雁序,驱车今已出羊肠。tí tǎ gèng wén kuā yàn xù,qū chē jīn yǐ chū yáng cháng。
唯应仲蔚蓬蒿语,犹似连枝泪几行。wéi yīng zhòng wèi péng hāo yǔ,yóu shì lián zhī lèi jǐ xíng。

读枢筦集答寄蔡侍郎子本

王世贞

忆尔曾都将相权,欲将名姓勒燕然。yì ěr céng dōu jiāng xiāng quán,yù jiāng míng xìng lēi yàn rán。
俱听越石清秋啸,不废东山零雨篇。jù tīng yuè shí qīng qiū xiào,bù fèi dōng shān líng yǔ piān。
卿月暂违双掌露,使星翻傍五湖烟。qīng yuè zàn wéi shuāng zhǎng lù,shǐ xīng fān bàng wǔ hú yān。
亦知刘白多移请,洛下新诗大好传。yì zhī liú bái duō yí qǐng,luò xià xīn shī dà hǎo chuán。

与徐汝南过许给事饮作许素精事馔是夕特穷水陆畅饮至醉

王世贞

今夕何夕兴不孤,锦堂烛暖红珊瑚。jīn xī hé xī xīng bù gū,jǐn táng zhú nuǎn hóng shān hú。
尊中若下谁可拟,眼底高阳何处无。zūn zhōng ruò xià shuí kě nǐ,yǎn dǐ gāo yáng hé chù wú。
主人自为孺子榻,下客叨入郇公厨。zhǔ rén zì wèi rú zi tà,xià kè dāo rù huán gōng chú。
当门乌语树将白,犹自狂吟倾玉壶。dāng mén wū yǔ shù jiāng bái,yóu zì kuáng yín qīng yù hú。

赠梁伯龙

王世贞

汉关题罢鬓初华,梁苑文成席更夸。hàn guān tí bà bìn chū huá,liáng yuàn wén chéng xí gèng kuā。
匣里秋霜诸侠少,曲中春雪旧名家。xiá lǐ qiū shuāng zhū xiá shǎo,qū zhōng chūn xuě jiù míng jiā。
江陵客写金楼子,建业人歌玉树花。jiāng líng kè xiě jīn lóu zi,jiàn yè rén gē yù shù huā。
谁道归来仍壁立,文君窈窕自煎茶。shuí dào guī lái réng bì lì,wén jūn yǎo tiǎo zì jiān chá。

赠郭子

王世贞

紫髯狐腋自翩翩,万里风烟指掌前。zǐ rán hú yè zì piān piān,wàn lǐ fēng yān zhǐ zhǎng qián。
策杖天穷章亥步,然藜夜校景纯篇。cè zhàng tiān qióng zhāng hài bù,rán lí yè xiào jǐng chún piān。
城佳白马时能识,地暖青牛可再眠。chéng jiā bái mǎ shí néng shí,dì nuǎn qīng niú kě zài mián。
好杜悬河吾薄晓,吴山何地不堪怜。hǎo dù xuán hé wú báo xiǎo,wú shān hé dì bù kān lián。

吴门遇子与见访分韵得今字

王世贞

吴阊寒望郁萧森,李郭仙舟重古今。wú chāng hán wàng yù xiāo sēn,lǐ guō xiān zhōu zhòng gǔ jīn。
千里关河谁命驾,百年天地此披襟。qiān lǐ guān hé shuí mìng jià,bǎi nián tiān dì cǐ pī jīn。
中霄剑动延津气,白雪弦开郢国音。zhōng xiāo jiàn dòng yán jīn qì,bái xuě xián kāi yǐng guó yīn。
总道客星堪物色,春来萝薜恐难寻。zǒng dào kè xīng kān wù sè,chūn lái luó bì kǒng nán xún。

岁除日遇雪

王世贞

岁晏袁安卧自惊,起看飞雪大纵横。suì yàn yuán ān wò zì jīng,qǐ kàn fēi xuě dà zòng héng。
千林艳夺梅花吐,万户寒催柏叶倾。qiān lín yàn duó méi huā tǔ,wàn hù hán cuī bǎi yè qīng。
懒废久忘环佩色,罢归偏解薜萝声。lǎn fèi jiǔ wàng huán pèi sè,bà guī piān jiě bì luó shēng。
但教邻叟能婪尾,不怕残年到几更。dàn jiào lín sǒu néng lán wěi,bù pà cán nián dào jǐ gèng。

乙丑元日试笔

王世贞

四十彊年耻自论,已将萧鬓傲王春。sì shí jiàng nián chǐ zì lùn,yǐ jiāng xiāo bìn ào wáng chūn。
不争儿辈屠苏酒,长爱人间草莽身。bù zhēng ér bèi tú sū jiǔ,zhǎng ài rén jiān cǎo mǎng shēn。
病起青阳开浩荡,歌回白雪斗嶙峋。bìng qǐ qīng yáng kāi hào dàng,gē huí bái xuě dòu lín xún。
相知料理新正事,第一斜川把钓纶。xiāng zhī liào lǐ xīn zhèng shì,dì yī xié chuān bǎ diào lún。

题周令君太霞洞天

王世贞

色界云蒸薄帝关,赤城标起异人间。sè jiè yún zhēng báo dì guān,chì chéng biāo qǐ yì rén jiān。
荣光倒射昆明水,积绮长飞玉案山。róng guāng dào shè kūn míng shuǐ,jī qǐ zhǎng fēi yù àn shān。
潋滟乍疑天酒熟,飘飖如睹翠旓还。liàn yàn zhà yí tiān jiǔ shú,piāo yáo rú dǔ cuì shāo hái。
亦知勾漏非君意,为有丹砂好驻颜。yì zhī gōu lòu fēi jūn yì,wèi yǒu dān shā hǎo zhù yán。

赠陆生生尝从军得官而善按摩多戏术

王世贞

翩翩裘马侠儿风,青眼人间计未穷。piān piān qiú mǎ xiá ér fēng,qīng yǎn rén jiān jì wèi qióng。
早岁散金收剑客,中年飧玉礼壶公。zǎo suì sàn jīn shōu jiàn kè,zhōng nián sūn yù lǐ hú gōng。
颜从熊鸟方中驻,樽向鱼龙戏里空。yán cóng xióng niǎo fāng zhōng zhù,zūn xiàng yú lóng xì lǐ kōng。
日月任他双转毂,江湖随意一飘蓬。rì yuè rèn tā shuāng zhuǎn gǔ,jiāng hú suí yì yī piāo péng。