古诗词

送徐汝思郎中使蜀虑囚兼悉鄙志

王世贞

长安二月百花明,花间好鸟嘤其鸣。zhǎng ān èr yuè bǎi huā míng,huā jiān hǎo niǎo yīng qí míng。
骑马低回问所适,眼中何人一李生。qí mǎ dī huí wèn suǒ shì,yǎn zhōng hé rén yī lǐ shēng。
李生为予赋白雪,击节高歌唾壶缺。lǐ shēng wèi yǔ fù bái xuě,jī jié gāo gē tuò hú quē。
两心炯炯中自知,至赏岂得逢人说。liǎng xīn jiǒng jiǒng zhōng zì zhī,zhì shǎng qǐ dé féng rén shuō。
谁其之子清而扬,抚琴不弹弦意长。shuí qí zhī zi qīng ér yáng,fǔ qín bù dàn xián yì zhǎng。
高山流水偶自会,浮云落日那能忘。gāo shān liú shuǐ ǒu zì huì,fú yún luò rì nà néng wàng。
从此论诗更吾子,予也开襟荐兰芷。cóng cǐ lùn shī gèng wú zi,yǔ yě kāi jīn jiàn lán zhǐ。
沉钩溟渤红珊瑚,明月波光夜深起。chén gōu míng bó hóng shān hú,míng yuè bō guāng yè shēn qǐ。
文章陆沉世所贱,千年得失人不见。wén zhāng lù chén shì suǒ jiàn,qiān nián dé shī rén bù jiàn。
其若天涯生咫尺,陌头飞英乱飘霰。qí ruò tiān yá shēng zhǐ chǐ,mò tóu fēi yīng luàn piāo xiàn。
青丝鹔鹴桃叶马,徐卿持节称使者。qīng sī sù shuāng táo yè mǎ,xú qīng chí jié chēng shǐ zhě。
倾城冠盖走相送,众中无言泪盈把。qīng chéng guān gài zǒu xiāng sòng,zhòng zhōng wú yán lèi yíng bǎ。
汉天西尽有光辉,诏许推环国士知。hàn tiān xī jǐn yǒu guāng huī,zhào xǔ tuī huán guó shì zhī。
陇云马首三千折,栈道猿声十二时。lǒng yún mǎ shǒu sān qiān zhé,zhàn dào yuán shēng shí èr shí。
峨眉山深白日照,锦官溪冷东风吹。é méi shān shēn bái rì zhào,jǐn guān xī lěng dōng fēng chuī。
巴人诵檄输賨布,夷女迎船歌竹枝。bā rén sòng xí shū cóng bù,yí nǚ yíng chuán gē zhú zhī。
滟滪秋沉疾如矢,白帝江陵七百里。yàn yù qiū chén jí rú shǐ,bái dì jiāng líng qī bǎi lǐ。
锦袍嵬坐映江水,徐卿丈夫当尔尔,岂无故人王与李。jǐn páo wéi zuò yìng jiāng shuǐ,xú qīng zhàng fū dāng ěr ěr,qǐ wú gù rén wáng yǔ lǐ。
足迹凄凉金马门,烽烟慷慨铜驼里。zú jì qī liáng jīn mǎ mén,fēng yān kāng kǎi tóng tuó lǐ。
古人恒悲生别离,灞桥水东不复西。gǔ rén héng bēi shēng bié lí,bà qiáo shuǐ dōng bù fù xī。
朱颜鬒鬓有时易,蕙质兰芬应未携。zhū yán zhěn bìn yǒu shí yì,huì zhì lán fēn yīng wèi xié。
对君长揖藏吴钩,鸊鹈膏湿寒芒愁。duì jūn zhǎng yī cáng wú gōu,pì tí gāo shī hán máng chóu。
它日延津倘相遇,三星斗间银河流。tā rì yán jīn tǎng xiāng yù,sān xīng dòu jiān yín hé liú。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

归自东洞庭望莫釐峰

王世贞

已凭藜杖恣攀缘,兴尽还胜入剡船。yǐ píng lí zhàng zì pān yuán,xīng jǐn hái shèng rù shàn chuán。
远水蒸霞开色界,空林答响奏钧天。yuǎn shuǐ zhēng xiá kāi sè jiè,kōng lín dá xiǎng zòu jūn tiān。
莲华倒挂双帆影,橘柚寒收万井烟。lián huá dào guà shuāng fān yǐng,jú yòu hán shōu wàn jǐng yān。
最是莫釐堪骋望,吴门匹练为谁悬。zuì shì mò lí kān chěng wàng,wú mén pǐ liàn wèi shuí xuán。

陆叔平邀过山庄看菊

王世贞

夫君种菊自年年,买得支公胜地偏。fū jūn zhǒng jú zì nián nián,mǎi dé zhī gōng shèng dì piān。
甘谷移来鸣玉水,给园分作布金田。gān gǔ yí lái míng yù shuǐ,gěi yuán fēn zuò bù jīn tián。
雅闻彭泽翻为具,能使江州忘遗钱。yǎ wén péng zé fān wèi jù,néng shǐ jiāng zhōu wàng yí qián。
今夜东篱月色好,野夫从醉不回船。jīn yè dōng lí yuè sè hǎo,yě fū cóng zuì bù huí chuán。

再游天池诸山

王世贞

十年三踏天池路,路转峰回胜自知。shí nián sān tà tiān chí lù,lù zhuǎn fēng huí shèng zì zhī。
树老寒暄无异色,山深向背有馀姿。shù lǎo hán xuān wú yì sè,shān shēn xiàng bèi yǒu yú zī。
寺当托钵分斋候,僧是闻钟出定时。sì dāng tuō bō fēn zhāi hòu,sēng shì wén zhōng chū dìng shí。
大好忘言领秋兴,笋舆松影夕阳移。dà hǎo wàng yán lǐng qiū xīng,sǔn yú sōng yǐng xī yáng yí。

张助甫至日见访作

王世贞

寒色柴门午未开,谁嘘邹律动葭灰。hán sè chái mén wǔ wèi kāi,shuí xū zōu lǜ dòng jiā huī。
天将化日为长至,人忆丁年访旧来。tiān jiāng huà rì wèi zhǎng zhì,rén yì dīng nián fǎng jiù lái。
夜语莲华惊促点,晨传竹叶喜宽杯。yè yǔ lián huá jīng cù diǎn,chén chuán zhú yè xǐ kuān bēi。
还应太史能书奏,海上祥云片片回。hái yīng tài shǐ néng shū zòu,hǎi shàng xiáng yún piàn piàn huí。

助甫过小祗园分韵得云字

王世贞

王家宾从气凌云,争似风流张长君。wáng jiā bīn cóng qì líng yún,zhēng shì fēng liú zhāng zhǎng jūn。
一片清冰看自见,千秋白雪倡堪闻。yī piàn qīng bīng kàn zì jiàn,qiān qiū bái xuě chàng kān wén。
空林啸月传铙吹,小艇回波荡縠文。kōng lín xiào yuè chuán náo chuī,xiǎo tǐng huí bō dàng hú wén。
今夜子猷斋畔竹,只应翻向夹池分。jīn yè zi yóu zhāi pàn zhú,zhǐ yīng fān xiàng jiā chí fēn。

癸酉元日试笔

王世贞

爆竹严声彻夜传,曈昽旭日渐东悬。bào zhú yán shēng chè yè chuán,tóng lóng xù rì jiàn dōng xuán。
天开万历王正朔,人乐群方大有年。tiān kāi wàn lì wáng zhèng shuò,rén lè qún fāng dà yǒu nián。
及尾屠苏深蜡色,含苞玉蕊媚春烟。jí wěi tú sū shēn là sè,hán bāo yù ruǐ mèi chūn yān。
相逢未卜行藏事,且向条风试酒钱。xiāng féng wèi bo xíng cáng shì,qiě xiàng tiáo fēng shì jiǔ qián。

邀助甫游虎丘

王世贞

寒色高台頫万家,坐来衿袖隐烟霞。hán sè gāo tái fǔ wàn jiā,zuò lái jīn xiù yǐn yān xiá。
逃禅再起生公石,倚醉频呼陆羽茶。táo chán zài qǐ shēng gōng shí,yǐ zuì pín hū lù yǔ chá。
今日青牛干气象,早时白虎出精华。jīn rì qīng niú gàn qì xiàng,zǎo shí bái hǔ chū jīng huá。
司空自有冲星佩,来向兹丘问莫耶。sī kōng zì yǒu chōng xīng pèi,lái xiàng zī qiū wèn mò yé。

哭醉石山人朱察卿二首

王世贞

岁逢单阏日逢斜,玉折兰摧重可嗟。suì féng dān è rì féng xié,yù zhé lán cuī zhòng kě jiē。
不独文章无醉士,何人游侠是朱家。bù dú wén zhāng wú zuì shì,hé rén yóu xiá shì zhū jiā。
孤儿痛检囊中草,旧客愁悬匣里花。gū ér tòng jiǎn náng zhōng cǎo,jiù kè chóu xuán xiá lǐ huā。
此后只应黄浦雪,子猷高兴向谁夸。cǐ hòu zhǐ yīng huáng pǔ xuě,zi yóu gāo xīng xiàng shuí kuā。

哭醉石山人朱察卿二首

王世贞

空闻雅度拟林宗,未有微官及曼容。kōng wén yǎ dù nǐ lín zōng,wèi yǒu wēi guān jí màn róng。
忽陨大星名是酒,纵埋丰狱气成龙。hū yǔn dà xīng míng shì jiǔ,zòng mái fēng yù qì chéng lóng。
人疑一醉还千日,君自孤魂度九峰。rén yí yī zuì hái qiān rì,jūn zì gū hún dù jiǔ fēng。
满目风流都欲尽,莫将吾涕讶无从。mǎn mù fēng liú dōu yù jǐn,mò jiāng wú tì yà wú cóng。

顾丈伯刚重封异数其先大夫再得给事京兆诰封

王世贞

两朝恩数向君偏,圣主人推达孝年。liǎng cháo ēn shù xiàng jūn piān,shèng zhǔ rén tuī dá xiào nián。
共道丝纶徵旧德,自将忠荩格皇天。gòng dào sī lún zhēng jiù dé,zì jiāng zhōng jìn gé huáng tiān。
西清再视中书草,北垄重题京兆阡。xī qīng zài shì zhōng shū cǎo,běi lǒng zhòng tí jīng zhào qiān。
从此江东论四姓,还应甲族表诸贤。cóng cǐ jiāng dōng lùn sì xìng,hái yīng jiǎ zú biǎo zhū xián。

四明吴生游大梁甚久其再往也谒余诗为赠

王世贞

束书担簦一奚囊,拟向人间识二王。shù shū dān dēng yī xī náng,nǐ xiàng rén jiān shí èr wáng。
音似庄生犹带越,赋如枚叔好游梁。yīn shì zhuāng shēng yóu dài yuè,fù rú méi shū hǎo yóu liáng。
春风骑从夷门去,烟雨鱼羹幸舍尝。chūn fēng qí cóng yí mén qù,yān yǔ yú gēng xìng shě cháng。
授简只今多左席,古来词客有辉光。shòu jiǎn zhǐ jīn duō zuǒ xí,gǔ lái cí kè yǒu huī guāng。

卢使君君万手植一松百花洲且侑以诗走笔奉谢

王世贞

万卉当春不敢开,孤松瞥见使君栽。wàn huì dāng chūn bù gǎn kāi,gū sōng piē jiàn shǐ jūn zāi。
犹惊柏府霜威重,似挟天门雨色来。yóu jīng bǎi fǔ shuāng wēi zhòng,shì xié tiān mén yǔ sè lái。
陶令尽堪归后抚,生未许醉时颓。táo lìng jǐn kān guī hòu fǔ,shēng wèi xǔ zuì shí tuí。
悬知满树秦风在,中夜龙吟首重回。xuán zhī mǎn shù qín fēng zài,zhōng yè lóng yín shǒu zhòng huí。

楚行意颇不决聊成一章

王世贞

邸吏空惊腰绶新,婆娑仍惜据梧身。dǐ lì kōng jīng yāo shòu xīn,pó suō réng xī jù wú shēn。
文章殢我终投笔,岁月欺人转积薪。wén zhāng tì wǒ zhōng tóu bǐ,suì yuè qī rén zhuǎn jī xīn。
旧事懒听湘水曲,衰颜羞睹武陵春。jiù shì lǎn tīng xiāng shuǐ qū,shuāi yán xiū dǔ wǔ líng chūn。
何如且作祗园主,经卷茶铛次第陈。hé rú qiě zuò zhī yuán zhǔ,jīng juǎn chá dāng cì dì chén。

送鸿胪侄孙赴官

王世贞

何言垂白始为郎,十上公车意未央。hé yán chuí bái shǐ wèi láng,shí shàng gōng chē yì wèi yāng。
入洛风流追小阮,过江门第数诸王。rù luò fēng liú zhuī xiǎo ruǎn,guò jiāng mén dì shù zhū wáng。
传呼曙应金鸡唱,立仗春分玉笋行。chuán hū shǔ yīng jīn jī chàng,lì zhàng chūn fēn yù sǔn xíng。
况是朝端多父客,到厅丞相为施床。kuàng shì cháo duān duō fù kè,dào tīng chéng xiāng wèi shī chuáng。

太师华亭相公枉驾海上因游小祗园奉赠一章

王世贞

悬却安车谢过从,忽占台斗暂移踪。xuán què ān chē xiè guò cóng,hū zhàn tái dòu zàn yí zōng。
千家儿女看司马,片语乾坤识卧龙。qiān jiā ér nǚ kàn sī mǎ,piàn yǔ qián kūn shí wò lóng。
日暮林泉翻起色,春来桃李竞为容。rì mù lín quán fān qǐ sè,chūn lái táo lǐ jìng wèi róng。
知公不浅行云意,倘施西山最上峰。zhī gōng bù qiǎn xíng yún yì,tǎng shī xī shān zuì shàng fēng。