古诗词

送徐汝思郎中使蜀虑囚兼悉鄙志

王世贞

长安二月百花明,花间好鸟嘤其鸣。zhǎng ān èr yuè bǎi huā míng,huā jiān hǎo niǎo yīng qí míng。
骑马低回问所适,眼中何人一李生。qí mǎ dī huí wèn suǒ shì,yǎn zhōng hé rén yī lǐ shēng。
李生为予赋白雪,击节高歌唾壶缺。lǐ shēng wèi yǔ fù bái xuě,jī jié gāo gē tuò hú quē。
两心炯炯中自知,至赏岂得逢人说。liǎng xīn jiǒng jiǒng zhōng zì zhī,zhì shǎng qǐ dé féng rén shuō。
谁其之子清而扬,抚琴不弹弦意长。shuí qí zhī zi qīng ér yáng,fǔ qín bù dàn xián yì zhǎng。
高山流水偶自会,浮云落日那能忘。gāo shān liú shuǐ ǒu zì huì,fú yún luò rì nà néng wàng。
从此论诗更吾子,予也开襟荐兰芷。cóng cǐ lùn shī gèng wú zi,yǔ yě kāi jīn jiàn lán zhǐ。
沉钩溟渤红珊瑚,明月波光夜深起。chén gōu míng bó hóng shān hú,míng yuè bō guāng yè shēn qǐ。
文章陆沉世所贱,千年得失人不见。wén zhāng lù chén shì suǒ jiàn,qiān nián dé shī rén bù jiàn。
其若天涯生咫尺,陌头飞英乱飘霰。qí ruò tiān yá shēng zhǐ chǐ,mò tóu fēi yīng luàn piāo xiàn。
青丝鹔鹴桃叶马,徐卿持节称使者。qīng sī sù shuāng táo yè mǎ,xú qīng chí jié chēng shǐ zhě。
倾城冠盖走相送,众中无言泪盈把。qīng chéng guān gài zǒu xiāng sòng,zhòng zhōng wú yán lèi yíng bǎ。
汉天西尽有光辉,诏许推环国士知。hàn tiān xī jǐn yǒu guāng huī,zhào xǔ tuī huán guó shì zhī。
陇云马首三千折,栈道猿声十二时。lǒng yún mǎ shǒu sān qiān zhé,zhàn dào yuán shēng shí èr shí。
峨眉山深白日照,锦官溪冷东风吹。é méi shān shēn bái rì zhào,jǐn guān xī lěng dōng fēng chuī。
巴人诵檄输賨布,夷女迎船歌竹枝。bā rén sòng xí shū cóng bù,yí nǚ yíng chuán gē zhú zhī。
滟滪秋沉疾如矢,白帝江陵七百里。yàn yù qiū chén jí rú shǐ,bái dì jiāng líng qī bǎi lǐ。
锦袍嵬坐映江水,徐卿丈夫当尔尔,岂无故人王与李。jǐn páo wéi zuò yìng jiāng shuǐ,xú qīng zhàng fū dāng ěr ěr,qǐ wú gù rén wáng yǔ lǐ。
足迹凄凉金马门,烽烟慷慨铜驼里。zú jì qī liáng jīn mǎ mén,fēng yān kāng kǎi tóng tuó lǐ。
古人恒悲生别离,灞桥水东不复西。gǔ rén héng bēi shēng bié lí,bà qiáo shuǐ dōng bù fù xī。
朱颜鬒鬓有时易,蕙质兰芬应未携。zhū yán zhěn bìn yǒu shí yì,huì zhì lán fēn yīng wèi xié。
对君长揖藏吴钩,鸊鹈膏湿寒芒愁。duì jūn zhǎng yī cáng wú gōu,pì tí gāo shī hán máng chóu。
它日延津倘相遇,三星斗间银河流。tā rì yán jīn tǎng xiāng yù,sān xīng dòu jiān yín hé liú。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

迎春日对酒客有谈一岁两春及中秋再闰者漫成一律

王世贞

故苑今年胜事频,赏心端不负归人。gù yuàn jīn nián shèng shì pín,shǎng xīn duān bù fù guī rén。
秋当好处仍留闰,腊未穷时再见春。qiū dāng hǎo chù réng liú rùn,là wèi qióng shí zài jiàn chūn。
但使黄杨初厄过,不妨青草两回新。dàn shǐ huáng yáng chū è guò,bù fáng qīng cǎo liǎng huí xīn。
高门白玉行来美,却忆雕盘倚桂轮。gāo mén bái yù xíng lái měi,què yì diāo pán yǐ guì lún。

戊寅元日家宴试笔

王世贞

两从沧海颂王正,三解军符荷圣明。liǎng cóng cāng hǎi sòng wáng zhèng,sān jiě jūn fú hé shèng míng。
盘里芳椒偏晚得,庭前玉树有新萌。pán lǐ fāng jiāo piān wǎn dé,tíng qián yù shù yǒu xīn méng。
由他凿落鸣珂地,不博团栾把盏情。yóu tā záo luò míng kē dì,bù bó tuán luán bǎ zhǎn qíng。
五十三年丝鬓白,可因升斗负生平。wǔ shí sān nián sī bìn bái,kě yīn shēng dòu fù shēng píng。

纯甫沈丈将过岭南贻诗见赠率尔奉酬一律

王世贞

万死投荒不自嗟,片鸿惊我白鸥沙。wàn sǐ tóu huāng bù zì jiē,piàn hóng jīng wǒ bái ōu shā。
神交岂必从倾盖,身在何须复顾家。shén jiāo qǐ bì cóng qīng gài,shēn zài hé xū fù gù jiā。
过岭清霜披瘴色,怀人古戍有梅花。guò lǐng qīng shuāng pī zhàng sè,huái rén gǔ shù yǒu méi huā。
江山处处皆文苑,莫遣穷愁负岁华。jiāng shān chù chù jiē wén yuàn,mò qiǎn qióng chóu fù suì huá。

胡元瑞见赠之作推挹过甚聊此奉答兼识赏怀

王世贞

屈指词场半有无,时名虽浅未全诬。qū zhǐ cí chǎng bàn yǒu wú,shí míng suī qiǎn wèi quán wū。
疏来九派江偏壮,摄尽群星月转孤。shū lái jiǔ pài jiāng piān zhuàng,shè jǐn qún xīng yuè zhuǎn gū。
尔自新书成越绝,犹能促节和吴趋。ěr zì xīn shū chéng yuè jué,yóu néng cù jié hé wú qū。
人间句在从拈看,何事追论大小巫。rén jiān jù zài cóng niān kàn,hé shì zhuī lùn dà xiǎo wū。

胡元瑞见赠之作推挹过甚聊此奉答兼识赏怀

王世贞

代兴天地有词坛,国士谁能不让韩。dài xīng tiān dì yǒu cí tán,guó shì shuí néng bù ràng hán。
一字已知追古易,千秋宁复叹才难。yī zì yǐ zhī zhuī gǔ yì,qiān qiū níng fù tàn cái nán。
天横削壁闽山住,溪带流云瀫水寒。tiān héng xuē bì mǐn shān zhù,xī dài liú yún hú shuǐ hán。
此地由来饶八咏,阳春可许和人看。cǐ dì yóu lái ráo bā yǒng,yáng chūn kě xǔ hé rén kàn。

与绳廷尉入朝邀会吴江道中作

王世贞

习习吴江黄鸟风,尊前天地故人同。xí xí wú jiāng huáng niǎo fēng,zūn qián tiān dì gù rén tóng。
谁能结袜如张尉,岂为弹冠学贡公。shuí néng jié wà rú zhāng wèi,qǐ wèi dàn guān xué gòng gōng。
仙舫暂分卿月朗,使旌偏借法星雄。xiān fǎng zàn fēn qīng yuè lǎng,shǐ jīng piān jiè fǎ xīng xióng。
无冤自是诸贤事,没齿吾安一壑中。wú yuān zì shì zhū xián shì,méi chǐ wú ān yī hè zhōng。

戚都督以一壶双斝为寿走笔志谢

王世贞

忽惊春色到茅茨,为有东风塞雁随。hū jīng chūn sè dào máo cí,wèi yǒu dōng fēng sāi yàn suí。
宛尔并头双凿落,居然大腹一鸱夷。wǎn ěr bìng tóu shuāng záo luò,jū rán dà fù yī chī yí。
真珠出榨初添兴,老瓦为盆合退时。zhēn zhū chū zhà chū tiān xīng,lǎo wǎ wèi pén hé tuì shí。
把向竹林还屈指,风流十载旧吾师。bǎ xiàng zhú lín hái qū zhǐ,fēng liú shí zài jiù wú shī。

寄答曾司马以三

王世贞

明时帷幄运筹多,熟釜铭功字可摹。míng shí wéi wò yùn chóu duō,shú fǔ míng gōng zì kě mó。
闻道黑山仍款塞,见来沧海不扬波。wén dào hēi shān réng kuǎn sāi,jiàn lái cāng hǎi bù yáng bō。
和偏郢里阳春调,赓是虞廷喜起歌。hé piān yǐng lǐ yáng chūn diào,gēng shì yú tíng xǐ qǐ gē。
总为怀人清兴发,可将佳句施烟萝。zǒng wèi huái rén qīng xīng fā,kě jiāng jiā jù shī yān luó。

贞吉宗侯远致新诗古窑杯盎赋此志谢

王世贞

不断文鱼下楚波,一时春雪豫章多。bù duàn wén yú xià chǔ bō,yī shí chūn xuě yù zhāng duō。
怪他牛斗居然色,为有骊珠未尽过。guài tā niú dòu jū rán sè,wèi yǒu lí zhū wèi jǐn guò。
兰畹采来新结佩,桂丛招罢旧成歌。lán wǎn cǎi lái xīn jié pèi,guì cóng zhāo bà jiù chéng gē。
酒鎗原是嵇生物,把赠何家侈薜萝。jiǔ qiāng yuán shì jī shēng wù,bǎ zèng hé jiā chǐ bì luó。

送成伯詹录颁两宫徽号诏于闽中

王世贞

使者衔书下七闽,马头能散万家春。shǐ zhě xián shū xià qī mǐn,mǎ tóu néng sàn wàn jiā chūn。
来时紫殿椒花发,到日雕盘荔子新。lái shí zǐ diàn jiāo huā fā,dào rì diāo pán lì zi xīn。
盛际两宫俱圣母,清朝列国让王人。shèng jì liǎng gōng jù shèng mǔ,qīng cháo liè guó ràng wáng rén。
欲知问寝龙楼事,争访含香鹤禁臣。yù zhī wèn qǐn lóng lóu shì,zhēng fǎng hán xiāng hè jìn chén。

寿莫方伯先生子良七十时诞辰为四月七日也

王世贞

抽簪已是十年余,金紫依然山泽癯。chōu zān yǐ shì shí nián yú,jīn zǐ yī rán shān zé qú。
过海鸡林争购禁,当朝鹓侣却无书。guò hǎi jī lín zhēng gòu jìn,dāng cháo yuān lǚ què wú shū。
康成表后初称里,贡禹征来不卖车。kāng chéng biǎo hòu chū chēng lǐ,gòng yǔ zhēng lái bù mài chē。
正是清和好时候,能容小友问郊居。zhèng shì qīng hé hǎo shí hòu,néng róng xiǎo yǒu wèn jiāo jū。

寿莫方伯先生子良七十时诞辰为四月七日也

王世贞

萧然海鹤出风尘,谁识三朝旧省臣。xiāo rán hǎi hè chū fēng chén,shuí shí sān cháo jiù shěng chén。
十八年前书已就,五千言后事方新。shí bā nián qián shū yǐ jiù,wǔ qiān yán hòu shì fāng xīn。
生当文佛将临日,老作羲皇以上人。shēng dāng wén fú jiāng lín rì,lǎo zuò xī huáng yǐ shàng rén。
可道汉庭偏贵少,只今明主下蒲轮。kě dào hàn tíng piān guì shǎo,zhǐ jīn míng zhǔ xià pú lún。

兰溪司谕彭稚修中谗移疾请告轻舟过我山园有赠

王世贞

悠然便幞广文毡,借我祇林片石眠。yōu rán biàn fú guǎng wén zhān,jiè wǒ qí lín piàn shí mián。
立骨总看销不尽,病心犹妒捧时妍。lì gǔ zǒng kàn xiāo bù jǐn,bìng xīn yóu dù pěng shí yán。
一官空傍成羊地,万事今为失马年。yī guān kōng bàng chéng yáng dì,wàn shì jīn wèi shī mǎ nián。
若过严滩应有合,古来元自客星偏。ruò guò yán tān yīng yǒu hé,gǔ lái yuán zì kè xīng piān。

王司训超拜和平令赋此送之

王世贞

萧萧苜蓿广文多,忽作潘家花满柯。xiāo xiāo mù xu guǎng wén duō,hū zuò pān jiā huā mǎn kē。
久矣上书新礼乐,可能为政倦弦歌。jiǔ yǐ shàng shū xīn lǐ lè,kě néng wèi zhèng juàn xián gē。
丹砂不必寻勾漏,桂酒还闻近博罗。dān shā bù bì xún gōu lòu,guì jiǔ hái wén jìn bó luó。
自是君身有仙骨,双凫非远问明河。zì shì jūn shēn yǒu xiān gǔ,shuāng fú fēi yuǎn wèn míng hé。

陈玉叔大参自淮以蜀中新诗见示有答

王世贞

双鲤何妨识面迟,沾沾同调复同时。shuāng lǐ hé fáng shí miàn chí,zhān zhān tóng diào fù tóng shí。
争传正字初年句,近得夔州以后诗。zhēng chuán zhèng zì chū nián jù,jìn dé kuí zhōu yǐ hòu shī。
三峡风涛从此壮,九河云物待君奇。sān xiá fēng tāo cóng cǐ zhuàng,jiǔ hé yún wù dài jūn qí。
祇园一壑差无恙,未遣干旄使者知。qí yuán yī hè chà wú yàng,wèi qiǎn gàn máo shǐ zhě zhī。