古诗词

送徐汝思郎中使蜀虑囚兼悉鄙志

王世贞

长安二月百花明,花间好鸟嘤其鸣。zhǎng ān èr yuè bǎi huā míng,huā jiān hǎo niǎo yīng qí míng。
骑马低回问所适,眼中何人一李生。qí mǎ dī huí wèn suǒ shì,yǎn zhōng hé rén yī lǐ shēng。
李生为予赋白雪,击节高歌唾壶缺。lǐ shēng wèi yǔ fù bái xuě,jī jié gāo gē tuò hú quē。
两心炯炯中自知,至赏岂得逢人说。liǎng xīn jiǒng jiǒng zhōng zì zhī,zhì shǎng qǐ dé féng rén shuō。
谁其之子清而扬,抚琴不弹弦意长。shuí qí zhī zi qīng ér yáng,fǔ qín bù dàn xián yì zhǎng。
高山流水偶自会,浮云落日那能忘。gāo shān liú shuǐ ǒu zì huì,fú yún luò rì nà néng wàng。
从此论诗更吾子,予也开襟荐兰芷。cóng cǐ lùn shī gèng wú zi,yǔ yě kāi jīn jiàn lán zhǐ。
沉钩溟渤红珊瑚,明月波光夜深起。chén gōu míng bó hóng shān hú,míng yuè bō guāng yè shēn qǐ。
文章陆沉世所贱,千年得失人不见。wén zhāng lù chén shì suǒ jiàn,qiān nián dé shī rén bù jiàn。
其若天涯生咫尺,陌头飞英乱飘霰。qí ruò tiān yá shēng zhǐ chǐ,mò tóu fēi yīng luàn piāo xiàn。
青丝鹔鹴桃叶马,徐卿持节称使者。qīng sī sù shuāng táo yè mǎ,xú qīng chí jié chēng shǐ zhě。
倾城冠盖走相送,众中无言泪盈把。qīng chéng guān gài zǒu xiāng sòng,zhòng zhōng wú yán lèi yíng bǎ。
汉天西尽有光辉,诏许推环国士知。hàn tiān xī jǐn yǒu guāng huī,zhào xǔ tuī huán guó shì zhī。
陇云马首三千折,栈道猿声十二时。lǒng yún mǎ shǒu sān qiān zhé,zhàn dào yuán shēng shí èr shí。
峨眉山深白日照,锦官溪冷东风吹。é méi shān shēn bái rì zhào,jǐn guān xī lěng dōng fēng chuī。
巴人诵檄输賨布,夷女迎船歌竹枝。bā rén sòng xí shū cóng bù,yí nǚ yíng chuán gē zhú zhī。
滟滪秋沉疾如矢,白帝江陵七百里。yàn yù qiū chén jí rú shǐ,bái dì jiāng líng qī bǎi lǐ。
锦袍嵬坐映江水,徐卿丈夫当尔尔,岂无故人王与李。jǐn páo wéi zuò yìng jiāng shuǐ,xú qīng zhàng fū dāng ěr ěr,qǐ wú gù rén wáng yǔ lǐ。
足迹凄凉金马门,烽烟慷慨铜驼里。zú jì qī liáng jīn mǎ mén,fēng yān kāng kǎi tóng tuó lǐ。
古人恒悲生别离,灞桥水东不复西。gǔ rén héng bēi shēng bié lí,bà qiáo shuǐ dōng bù fù xī。
朱颜鬒鬓有时易,蕙质兰芬应未携。zhū yán zhěn bìn yǒu shí yì,huì zhì lán fēn yīng wèi xié。
对君长揖藏吴钩,鸊鹈膏湿寒芒愁。duì jūn zhǎng yī cáng wú gōu,pì tí gāo shī hán máng chóu。
它日延津倘相遇,三星斗间银河流。tā rì yán jīn tǎng xiāng yù,sān xīng dòu jiān yín hé liú。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

雪后晨起小酌有作

王世贞

一夜大荒白,孤城吾眼明。yī yè dà huāng bái,gū chéng wú yǎn míng。
仙人吹玉笛,飞步下瑶京。xiān rén chuī yù dí,fēi bù xià yáo jīng。
细酌千愁改,冥搜万象惊。xì zhuó qiān chóu gǎi,míng sōu wàn xiàng jīng。
古来得意事,岂必勋与名。gǔ lái dé yì shì,qǐ bì xūn yǔ míng。

阻风湖口

王世贞

雨色千艘转,涛声万马驱。yǔ sè qiān sōu zhuǎn,tāo shēng wàn mǎ qū。
河山归惨淡,天地失须臾。hé shān guī cǎn dàn,tiān dì shī xū yú。
独坐思舟楫,微官任道途。dú zuò sī zhōu jí,wēi guān rèn dào tú。
何堪一群雁,失侣自哀呼。hé kān yī qún yàn,shī lǚ zì āi hū。

阻风湖口

王世贞

津吏迎相挽,孤帆尽日稽。jīn lì yíng xiāng wǎn,gū fān jǐn rì jī。
束云淮县小,崩浪楚山低。shù yún huái xiàn xiǎo,bēng làng chǔ shān dī。
风雨千灵集,乾坤七圣迷。fēng yǔ qiān líng jí,qián kūn qī shèng mí。
长安不可望,畏路重含悽。zhǎng ān bù kě wàng,wèi lù zhòng hán qī。

长至前一夕丹徒道中

王世贞

积朔疑无际,微阳始渐临。jī shuò yí wú jì,wēi yáng shǐ jiàn lín。
漏偏今夜永,寒自客途深。lòu piān jīn yè yǒng,hán zì kè tú shēn。
剑佩仙曹梦,衣裳稚子心。jiàn pèi xiān cáo mèng,yī shang zhì zi xīn。
那堪更飘泊,拥被独愁吟。nà kān gèng piāo pō,yōng bèi dú chóu yín。

渡江即事有感

王世贞

吴楚一江合,风烟万里开。wú chǔ yī jiāng hé,fēng yān wàn lǐ kāi。
秋天鹦鹉笔,日莫凤凰台。qiū tiān yīng wǔ bǐ,rì mò fèng huáng tái。
流落犹惊世,英雄始忌才。liú luò yóu jīng shì,yīng xióng shǐ jì cái。
如何对玉轸,弦绝重徘徊。rú hé duì yù zhěn,xián jué zhòng pái huái。

过比部朱丈射陂草堂二首

王世贞

客有孔融刺,君还徐稚床。kè yǒu kǒng róng cì,jūn hái xú zhì chuáng。
著书深草色,悬璧竞湖光。zhù shū shēn cǎo sè,xuán bì jìng hú guāng。
意气寒温简,郎官岁月长。yì qì hán wēn jiǎn,láng guān suì yuè zhǎng。
踟蹰醉将别,吾意未能忘。chí chú zuì jiāng bié,wú yì wèi néng wàng。

过比部朱丈射陂草堂二首

王世贞

入君宴息处,香气似禅居。rù jūn yàn xī chù,xiāng qì shì chán jū。
趺坐心相语,真文手自书。fū zuò xīn xiāng yǔ,zhēn wén shǒu zì shū。
青天裋褐素,落日巾柴车。qīng tiān shù hè sù,luò rì jīn chái chē。
不道身犹贵,山人恐未如。bù dào shēn yóu guì,shān rén kǒng wèi rú。

除夕

王世贞

久客家能好,残年日怕归。jiǔ kè jiā néng hǎo,cán nián rì pà guī。
鬓毛馀感慨,童稚转光辉。bìn máo yú gǎn kǎi,tóng zhì zhuǎn guāng huī。
目与闽云尽,心随蓟雁飞。mù yǔ mǐn yún jǐn,xīn suí jì yàn fēi。
酒醒予梦破,遮莫问朝衣。jiǔ xǐng yǔ mèng pò,zhē mò wèn cháo yī。

北使至有感

王世贞

在野将成习,降心欲近禅。zài yě jiāng chéng xí,jiàng xīn yù jìn chán。
人来蓟门雨,吾醉阖闾天。rén lái jì mén yǔ,wú zuì hé lǘ tiān。
未敢轻时事,终知短世缘。wèi gǎn qīng shí shì,zhōng zhī duǎn shì yuán。
看他江畔柳,早晚弄云烟。kàn tā jiāng pàn liǔ,zǎo wǎn nòng yún yān。

王令招游虞山

王世贞

鸣驺向城市,缓带复郊坰。míng zōu xiàng chéng shì,huǎn dài fù jiāo jiōng。
海色遥吞白,天光自与青。hǎi sè yáo tūn bái,tiān guāng zì yǔ qīng。
汝无惭地主,吾敢应山灵。rǔ wú cán dì zhǔ,wú gǎn yīng shān líng。
便欲依岩卧,停杯问摘星。biàn yù yī yán wò,tíng bēi wèn zhāi xīng。

南轩远眺示王令

王世贞

凭轩此高眺,眼底意苍然。píng xuān cǐ gāo tiào,yǎn dǐ yì cāng rán。
一气千江合,孤踪万象先。yī qì qiān jiāng hé,gū zōng wàn xiàng xiān。
席移将堕石,琴起欲飞泉。xí yí jiāng duò shí,qín qǐ yù fēi quán。
不分王明府,能令胜地专。bù fēn wáng míng fǔ,néng lìng shèng dì zhuān。

同诸君泛虞山下二首

王世贞

不尽青山色,维舟雨后看。bù jǐn qīng shān sè,wéi zhōu yǔ hòu kàn。
闲云流几上,飞瀑散林端。xián yún liú jǐ shàng,fēi pù sàn lín duān。
游女千花暝,狂歌万竹寒。yóu nǚ qiān huā míng,kuáng gē wàn zhú hán。
未须疑酒盏,吾岂任衣冠。wèi xū yí jiǔ zhǎn,wú qǐ rèn yī guān。

同诸君泛虞山下二首

王世贞

鼓柁江南遍,兹游颇更雄。gǔ duò jiāng nán biàn,zī yóu pǒ gèng xióng。
天疑破柱刹,山似逐推篷。tiān yí pò zhù shā,shān shì zhú tuī péng。
吹笛泉声外,披襟雨色中。chuī dí quán shēng wài,pī jīn yǔ sè zhōng。
前溪正宛转,不必念途穷。qián xī zhèng wǎn zhuǎn,bù bì niàn tú qióng。

过子游虞仲祠

王世贞

一代言文学,千秋虞逸民。yī dài yán wén xué,qiān qiū yú yì mín。
列星垂气象,沧海绌经纶。liè xīng chuí qì xiàng,cāng hǎi chù jīng lún。
太上有立德,其先不辱身。tài shàng yǒu lì dé,qí xiān bù rǔ shēn。
遐哉不可见,吾请事斯人。xiá zāi bù kě jiàn,wú qǐng shì sī rén。

散步

王世贞

饭罢欲何适,独行扶兴长。fàn bà yù hé shì,dú xíng fú xīng zhǎng。
出门青草径,随地绿萝庄。chū mén qīng cǎo jìng,suí dì lǜ luó zhuāng。
麦浪摇晴旭,松云逗晚凉。mài làng yáo qíng xù,sōng yún dòu wǎn liáng。
炯然鸥数点,吾意渐相忘。jiǒng rán ōu shù diǎn,wú yì jiàn xiāng wàng。