古诗词

送徐汝思郎中使蜀虑囚兼悉鄙志

王世贞

长安二月百花明,花间好鸟嘤其鸣。zhǎng ān èr yuè bǎi huā míng,huā jiān hǎo niǎo yīng qí míng。
骑马低回问所适,眼中何人一李生。qí mǎ dī huí wèn suǒ shì,yǎn zhōng hé rén yī lǐ shēng。
李生为予赋白雪,击节高歌唾壶缺。lǐ shēng wèi yǔ fù bái xuě,jī jié gāo gē tuò hú quē。
两心炯炯中自知,至赏岂得逢人说。liǎng xīn jiǒng jiǒng zhōng zì zhī,zhì shǎng qǐ dé féng rén shuō。
谁其之子清而扬,抚琴不弹弦意长。shuí qí zhī zi qīng ér yáng,fǔ qín bù dàn xián yì zhǎng。
高山流水偶自会,浮云落日那能忘。gāo shān liú shuǐ ǒu zì huì,fú yún luò rì nà néng wàng。
从此论诗更吾子,予也开襟荐兰芷。cóng cǐ lùn shī gèng wú zi,yǔ yě kāi jīn jiàn lán zhǐ。
沉钩溟渤红珊瑚,明月波光夜深起。chén gōu míng bó hóng shān hú,míng yuè bō guāng yè shēn qǐ。
文章陆沉世所贱,千年得失人不见。wén zhāng lù chén shì suǒ jiàn,qiān nián dé shī rén bù jiàn。
其若天涯生咫尺,陌头飞英乱飘霰。qí ruò tiān yá shēng zhǐ chǐ,mò tóu fēi yīng luàn piāo xiàn。
青丝鹔鹴桃叶马,徐卿持节称使者。qīng sī sù shuāng táo yè mǎ,xú qīng chí jié chēng shǐ zhě。
倾城冠盖走相送,众中无言泪盈把。qīng chéng guān gài zǒu xiāng sòng,zhòng zhōng wú yán lèi yíng bǎ。
汉天西尽有光辉,诏许推环国士知。hàn tiān xī jǐn yǒu guāng huī,zhào xǔ tuī huán guó shì zhī。
陇云马首三千折,栈道猿声十二时。lǒng yún mǎ shǒu sān qiān zhé,zhàn dào yuán shēng shí èr shí。
峨眉山深白日照,锦官溪冷东风吹。é méi shān shēn bái rì zhào,jǐn guān xī lěng dōng fēng chuī。
巴人诵檄输賨布,夷女迎船歌竹枝。bā rén sòng xí shū cóng bù,yí nǚ yíng chuán gē zhú zhī。
滟滪秋沉疾如矢,白帝江陵七百里。yàn yù qiū chén jí rú shǐ,bái dì jiāng líng qī bǎi lǐ。
锦袍嵬坐映江水,徐卿丈夫当尔尔,岂无故人王与李。jǐn páo wéi zuò yìng jiāng shuǐ,xú qīng zhàng fū dāng ěr ěr,qǐ wú gù rén wáng yǔ lǐ。
足迹凄凉金马门,烽烟慷慨铜驼里。zú jì qī liáng jīn mǎ mén,fēng yān kāng kǎi tóng tuó lǐ。
古人恒悲生别离,灞桥水东不复西。gǔ rén héng bēi shēng bié lí,bà qiáo shuǐ dōng bù fù xī。
朱颜鬒鬓有时易,蕙质兰芬应未携。zhū yán zhěn bìn yǒu shí yì,huì zhì lán fēn yīng wèi xié。
对君长揖藏吴钩,鸊鹈膏湿寒芒愁。duì jūn zhǎng yī cáng wú gōu,pì tí gāo shī hán máng chóu。
它日延津倘相遇,三星斗间银河流。tā rì yán jīn tǎng xiāng yù,sān xīng dòu jiān yín hé liú。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

喻工部邦相以前天台令谒选枉道见访出楚中诸集读之感而有赠

王世贞

破浪冲炎舴艋孤,偏劳物色到菰芦。pò làng chōng yán zé měng gū,piān láo wù sè dào gū lú。
文惊贾傅浮湘好,歌爱王郎斫地无。wén jīng jiǎ fù fú xiāng hǎo,gē ài wáng láng zhuó dì wú。
休汝莲花依白社,游燕桃树满玄都。xiū rǔ lián huā yī bái shè,yóu yàn táo shù mǎn xuán dōu。
欲知循吏从文苑,乐府应添于蔿于。yù zhī xún lì cóng wén yuàn,lè fǔ yīng tiān yú wěi yú。

凌大司马汝成成岭表功入参留务奉送一章

王世贞

春风十万偃貔貅,谁似元戎晋锡优。chūn fēng shí wàn yǎn pí xiū,shuí shì yuán róng jìn xī yōu。
五岭舆图开一半,百蛮冠带比神州。wǔ lǐng yú tú kāi yī bàn,bǎi mán guān dài bǐ shén zhōu。
银章首考中书令,画阁肩齐博陆侯。yín zhāng shǒu kǎo zhōng shū lìng,huà gé jiān qí bó lù hóu。
均佚莫言分洛好,玺书连夜下长秋。jūn yì mò yán fēn luò hǎo,xǐ shū lián yè xià zhǎng qiū。

寄太平龙同知身之时儿子以试事过谒

王世贞

阴阴桃李遍吴关,竹马胥江望转殷。yīn yīn táo lǐ biàn wú guān,zhú mǎ xū jiāng wàng zhuǎn yīn。
第入中兴循吏传,何须北阙諌臣班。dì rù zhōng xīng xún lì chuán,hé xū běi quē dǒng chén bān。
名高不让诸侯美,才大长怜半刺闲。míng gāo bù ràng zhū hóu měi,cái dà zhǎng lián bàn cì xián。
欲识使君行乐处,千秋今日是龙山。yù shí shǐ jūn xíng lè chù,qiān qiū jīn rì shì lóng shān。

寄太平龙同知身之时儿子以试事过谒

王世贞

杯酒吴阊惜离群,一时宾从雅能文。bēi jiǔ wú chāng xī lí qún,yī shí bīn cóng yǎ néng wén。
快哉丘壑归田父,美矣楼船属使君。kuài zāi qiū hè guī tián fù,měi yǐ lóu chuán shǔ shǐ jūn。
试泛锦帆牛渚月,能忘篮舆虎丘云。shì fàn jǐn fān niú zhǔ yuè,néng wàng lán yú hǔ qiū yún。
如闻儿辈窥东阁,倘有余光可借分。rú wén ér bèi kuī dōng gé,tǎng yǒu yú guāng kě jiè fēn。

殷无美与沈君典状元有南宫之好今将访君典于宣城赋此送之并简沈

王世贞

当时蹀?竞空群,头腹俱龙尚未分。dāng shí dié jìng kōng qún,tóu fù jù lóng shàng wèi fēn。
器业三吴殷往嗣,人伦一代沈休文。qì yè sān wú yīn wǎng sì,rén lún yī dài shěn xiū wén。
西山雾隐仍如昨,南史风棱始独闻。xī shān wù yǐn réng rú zuó,nán shǐ fēng léng shǐ dú wén。
此去采芳携手处,谁能不妒敬亭云。cǐ qù cǎi fāng xié shǒu chù,shuí néng bù dù jìng tíng yún。

北僧行脚而携诸名士卷乞诗因赠之

王世贞

参方一钵信心行,只为诗编锡不轻。cān fāng yī bō xìn xīn xíng,zhǐ wèi shī biān xī bù qīng。
时至世尊须乞食,古来菩萨也求名。shí zhì shì zūn xū qǐ shí,gǔ lái pú sà yě qiú míng。
新怜江左多贫里,旧诧燕中有化城。xīn lián jiāng zuǒ duō pín lǐ,jiù chà yàn zhōng yǒu huà chéng。
千品莲花随事诵,劝师须是断无明。qiān pǐn lián huā suí shì sòng,quàn shī xū shì duàn wú míng。

袁黄岩寄雁荡图及新诗见示颇怀壮游之感

王世贞

高枕柴门掩绿苔,素书惊为故人开。gāo zhěn chái mén yǎn lǜ tái,sù shū jīng wèi gù rén kāi。
如分雁荡群青过,忽挟龙湫万玉来。rú fēn yàn dàng qún qīng guò,hū xié lóng jiǎo wàn yù lái。
康乐恨长乖试屐,河阳诗好任登台。kāng lè hèn zhǎng guāi shì jī,hé yáng shī hǎo rèn dēng tái。
君家夏甫终难慕,双足何曾限八垓。jūn jiā xià fǔ zhōng nán mù,shuāng zú hé céng xiàn bā gāi。

寿濮游击四十

王世贞

千秋带砺中原旧,三翼戈船海戍长。qiān qiū dài lì zhōng yuán jiù,sān yì gē chuán hǎi shù zhǎng。
缓带诸生谈碣石,飞书一箭下扶桑。huǎn dài zhū shēng tán jié shí,fēi shū yī jiàn xià fú sāng。
心因捧日长悬赤,鬓为筹边欲向苍。xīn yīn pěng rì zhǎng xuán chì,bìn wèi chóu biān yù xiàng cāng。
四十拥旄真谢掾,从今更拟郭汾阳。sì shí yōng máo zhēn xiè yuàn,cóng jīn gèng nǐ guō fén yáng。

寿大宗伯吴兴董公七十

王世贞

七帙三朝命世臣,长从龙马斗精神。qī zhì sān cháo mìng shì chén,zhǎng cóng lóng mǎ dòu jīng shén。
文章海外鸡林重,宰相山中凤诰新。wén zhāng hǎi wài jī lín zhòng,zǎi xiāng shān zhōng fèng gào xīn。
步武有园过梓泽,比闾为日望蒲轮。bù wǔ yǒu yuán guò zǐ zé,bǐ lǘ wèi rì wàng pú lún。
偏闻胜事开秋社,逸老堂推第一人。piān wén shèng shì kāi qiū shè,yì lǎo táng tuī dì yī rén。

贺大宗伯董公孙捷秋试

王世贞

一时名著颍川君,最喜元方复有群。yī shí míng zhù yǐng chuān jūn,zuì xǐ yuán fāng fù yǒu qún。
旧梦金茎仍沐露,新栽玉树已干云。jiù mèng jīn jīng réng mù lù,xīn zāi yù shù yǐ gàn yún。
征歌尽道绳公武,命字初看并手文。zhēng gē jǐn dào shéng gōng wǔ,mìng zì chū kàn bìng shǒu wén。
自是天人三策在,春来重向汉廷闻。zì shì tiān rén sān cè zài,chūn lái zhòng xiàng hàn tíng wén。

再寄答胡元瑞且邀相过二章

王世贞

飘然年少弃繻生,每出新篇令我惊。piāo rán nián shǎo qì xū shēng,měi chū xīn piān lìng wǒ jīng。
一字风云争吐气,千秋日月破藏名。yī zì fēng yún zhēng tǔ qì,qiān qiū rì yuè pò cáng míng。
无奇寂寞甘扬阁,有好嵯峨必汉京。wú qí jì mò gān yáng gé,yǒu hǎo cuó é bì hàn jīng。
五子见来今已尽,那能白眼向时英。wǔ zi jiàn lái jīn yǐ jǐn,nà néng bái yǎn xiàng shí yīng。

再寄答胡元瑞且邀相过二章

王世贞

不独文章冠盛时,雅闻姑射并风姿。bù dú wén zhāng guān shèng shí,yǎ wén gū shè bìng fēng zī。
酬君一案非青玉,寄我诸篇并色丝。chóu jūn yī àn fēi qīng yù,jì wǒ zhū piān bìng sè sī。
清节异时隃乃父,中庸今日亦吾师。qīng jié yì shí shù nǎi fù,zhōng yōng jīn rì yì wú shī。
莫夸终古神交在,所见俱应胜所知。mò kuā zhōng gǔ shén jiāo zài,suǒ jiàn jù yīng shèng suǒ zhī。

送曹子念赴永嘉谒谢王使君阳德因游天台雁荡诸山

王世贞

江南十月未风沙,髯客翩翩问永嘉。jiāng nán shí yuè wèi fēng shā,rán kè piān piān wèn yǒng jiā。
报赠岂无青案玉,归装定有赤城霞。bào zèng qǐ wú qīng àn yù,guī zhuāng dìng yǒu chì chéng xiá。
鸿飞绝巘书千里,蜃拥蒸波锦万家。hóng fēi jué yǎn shū qiān lǐ,shèn yōng zhēng bō jǐn wàn jiā。
最是府公为地主,可能留赏及春华。zuì shì fǔ gōng wèi dì zhǔ,kě néng liú shǎng jí chūn huá。

承明辅方伯见讯且有秘示奉答一律

王世贞

问我归田何所云,浮名损尽任离群。wèn wǒ guī tián hé suǒ yún,fú míng sǔn jǐn rèn lí qún。
畏听西竺三生语,懒乞华阳十赉文。wèi tīng xī zhú sān shēng yǔ,lǎn qǐ huá yáng shí lài wén。
有酒不妨长短日,是身堪作卷舒云。yǒu jiǔ bù fáng zhǎng duǎn rì,shì shēn kān zuò juǎn shū yún。
知公最得无师智,莫遣人间俗耳闻。zhī gōng zuì dé wú shī zhì,mò qiǎn rén jiān sú ěr wén。

元驭宗伯留赏菊忽有紫牡丹一株异而赋之

王世贞

学士银鱼焚不迟,居然陶令傍东篱。xué shì yín yú fén bù chí,jū rán táo lìng bàng dōng lí。
谁云晚节无三友,忽许天香借一枝。shuí yún wǎn jié wú sān yǒu,hū xǔ tiān xiāng jiè yī zhī。
赐紫独应夸彩服,配黄双可荐金卮。cì zǐ dú yīng kuā cǎi fú,pèi huáng shuāng kě jiàn jīn zhī。
知公大是春秋笔,能遣风光并此时。zhī gōng dà shì chūn qiū bǐ,néng qiǎn fēng guāng bìng cǐ shí。