古诗词

送徐汝思郎中使蜀虑囚兼悉鄙志

王世贞

长安二月百花明,花间好鸟嘤其鸣。zhǎng ān èr yuè bǎi huā míng,huā jiān hǎo niǎo yīng qí míng。
骑马低回问所适,眼中何人一李生。qí mǎ dī huí wèn suǒ shì,yǎn zhōng hé rén yī lǐ shēng。
李生为予赋白雪,击节高歌唾壶缺。lǐ shēng wèi yǔ fù bái xuě,jī jié gāo gē tuò hú quē。
两心炯炯中自知,至赏岂得逢人说。liǎng xīn jiǒng jiǒng zhōng zì zhī,zhì shǎng qǐ dé féng rén shuō。
谁其之子清而扬,抚琴不弹弦意长。shuí qí zhī zi qīng ér yáng,fǔ qín bù dàn xián yì zhǎng。
高山流水偶自会,浮云落日那能忘。gāo shān liú shuǐ ǒu zì huì,fú yún luò rì nà néng wàng。
从此论诗更吾子,予也开襟荐兰芷。cóng cǐ lùn shī gèng wú zi,yǔ yě kāi jīn jiàn lán zhǐ。
沉钩溟渤红珊瑚,明月波光夜深起。chén gōu míng bó hóng shān hú,míng yuè bō guāng yè shēn qǐ。
文章陆沉世所贱,千年得失人不见。wén zhāng lù chén shì suǒ jiàn,qiān nián dé shī rén bù jiàn。
其若天涯生咫尺,陌头飞英乱飘霰。qí ruò tiān yá shēng zhǐ chǐ,mò tóu fēi yīng luàn piāo xiàn。
青丝鹔鹴桃叶马,徐卿持节称使者。qīng sī sù shuāng táo yè mǎ,xú qīng chí jié chēng shǐ zhě。
倾城冠盖走相送,众中无言泪盈把。qīng chéng guān gài zǒu xiāng sòng,zhòng zhōng wú yán lèi yíng bǎ。
汉天西尽有光辉,诏许推环国士知。hàn tiān xī jǐn yǒu guāng huī,zhào xǔ tuī huán guó shì zhī。
陇云马首三千折,栈道猿声十二时。lǒng yún mǎ shǒu sān qiān zhé,zhàn dào yuán shēng shí èr shí。
峨眉山深白日照,锦官溪冷东风吹。é méi shān shēn bái rì zhào,jǐn guān xī lěng dōng fēng chuī。
巴人诵檄输賨布,夷女迎船歌竹枝。bā rén sòng xí shū cóng bù,yí nǚ yíng chuán gē zhú zhī。
滟滪秋沉疾如矢,白帝江陵七百里。yàn yù qiū chén jí rú shǐ,bái dì jiāng líng qī bǎi lǐ。
锦袍嵬坐映江水,徐卿丈夫当尔尔,岂无故人王与李。jǐn páo wéi zuò yìng jiāng shuǐ,xú qīng zhàng fū dāng ěr ěr,qǐ wú gù rén wáng yǔ lǐ。
足迹凄凉金马门,烽烟慷慨铜驼里。zú jì qī liáng jīn mǎ mén,fēng yān kāng kǎi tóng tuó lǐ。
古人恒悲生别离,灞桥水东不复西。gǔ rén héng bēi shēng bié lí,bà qiáo shuǐ dōng bù fù xī。
朱颜鬒鬓有时易,蕙质兰芬应未携。zhū yán zhěn bìn yǒu shí yì,huì zhì lán fēn yīng wèi xié。
对君长揖藏吴钩,鸊鹈膏湿寒芒愁。duì jūn zhǎng yī cáng wú gōu,pì tí gāo shī hán máng chóu。
它日延津倘相遇,三星斗间银河流。tā rì yán jīn tǎng xiāng yù,sān xīng dòu jiān yín hé liú。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

过普济废寺遇秋空上人作

王世贞

寺古僧庐尽,泥深旧径非。sì gǔ sēng lú jǐn,ní shēn jiù jìng fēi。
偶然逢宿衲,莞尔露禅机。ǒu rán féng sù nà,guǎn ěr lù chán jī。
宿火拨犹冷,残灯挑尚微。sù huǒ bō yóu lěng,cán dēng tiāo shàng wēi。
炊烟处处起,日晏澹忘饥。chuī yān chù chù qǐ,rì yàn dàn wàng jī。

除夕作

王世贞

爱子公车辟,贤昆复拜官。ài zi gōng chē pì,xián kūn fù bài guān。
身中粗矍铄,眼底更团栾。shēn zhōng cū jué shuò,yǎn dǐ gèng tuán luán。
槲叶垆初暖,椒浆碗不寒。hú yè lú chū nuǎn,jiāo jiāng wǎn bù hán。
唯怜万室尽,讵忍一家完。wéi lián wàn shì jǐn,jù rěn yī jiā wán。

除夕作

王世贞

三百六十日,岁朝俄至今。sān bǎi liù shí rì,suì cháo é zhì jīn。
法云趺坐老,天籁呗歌深。fǎ yún fū zuò lǎo,tiān lài bei gē shēn。
一饱无余事,千秋有愧心。yī bǎo wú yú shì,qiān qiū yǒu kuì xīn。
明朝是明岁,从此觅知音。míng cháo shì míng suì,cóng cǐ mì zhī yīn。

程孟孺以善诗及书与余交十五年矣今春过余则书法益妙云将入燕应中秘之募索一言为赠余久厌笔研且畏绮语虚名落长安人耳不得已勉成二律塞白孟孺慎毋以示人也

王世贞

程邈创今隶,君称其家儿。chéng miǎo chuàng jīn lì,jūn chēng qí jiā ér。
一入中郎冢,频书幼妇碑。yī rù zhōng láng zhǒng,pín shū yòu fù bēi。
苦心变钩磔,元气走淋漓。kǔ xīn biàn gōu zhé,yuán qì zǒu lín lí。
莫以家鸡贱,犹堪集凤池。mò yǐ jiā jī jiàn,yóu kān jí fèng chí。

程孟孺以善诗及书与余交十五年矣今春过余则书法益妙云将入燕应中秘之募索一言为赠余久厌笔研且畏绮语虚名落长安人耳不得已勉成二律塞白孟孺慎毋以示人也

王世贞

有句不能赠,非关无故情。yǒu jù bù néng zèng,fēi guān wú gù qíng。
如何帝城内,复着老夫名。rú hé dì chéng nèi,fù zhe lǎo fū míng。
细软青精饭,香柔锦带羹。xì ruǎn qīng jīng fàn,xiāng róu jǐn dài gēng。
可能留少日,为汝话无生。kě néng liú shǎo rì,wèi rǔ huà wú shēng。

题灵椿图寿卓澄甫光禄五十

王世贞

君不甘小草,人能颂大椿。jūn bù gān xiǎo cǎo,rén néng sòng dà chūn。
年希知命域,齿是啖名人。nián xī zhī mìng yù,chǐ shì dàn míng rén。
迹与蓝舆旧,才从彩笔新。jì yǔ lán yú jiù,cái cóng cǎi bǐ xīn。
犹闻上苑色,绝胜武林春。yóu wén shàng yuàn sè,jué shèng wǔ lín chūn。

十五年前与宋国李子定交于尊君前渠先生席上冬月走二千里见访乞先生志铭夜谈不胜感慨赋此为别

王世贞

虚拟龙门在,诗书业已荒。xū nǐ lóng mén zài,shī shū yè yǐ huāng。
无名借北海,有泪洒山阳。wú míng jiè běi hǎi,yǒu lèi sǎ shān yáng。
烛为清言短,杯从旧事长。zhú wèi qīng yán duǎn,bēi cóng jiù shì zhǎng。
汝才终世用,不碍鬓沧浪。rǔ cái zhōng shì yòng,bù ài bìn cāng làng。

封詹事王公葬词四章

王世贞

尘世虽堪恋,钧天已借留。chén shì suī kān liàn,jūn tiān yǐ jiè liú。
神孙化玉局,令子覆金瓯。shén sūn huà yù jú,lìng zi fù jīn ōu。
帝日悬碑首,卿云挂垄头。dì rì xuán bēi shǒu,qīng yún guà lǒng tóu。
此时华表上,应有鹤来投。cǐ shí huá biǎo shàng,yīng yǒu hè lái tóu。

封詹事王公葬词四章

王世贞

送车倾海峤,上冢尽公卿。sòng chē qīng hǎi jiào,shàng zhǒng jǐn gōng qīng。
风递苏耽哭,天回子晋笙。fēng dì sū dān kū,tiān huí zi jìn shēng。
刍灵俱气象,槐荫转峥嵘。chú líng jù qì xiàng,huái yīn zhuǎn zhēng róng。
更是沙堤就,如龙傍夜城。gèng shì shā dī jiù,rú lóng bàng yè chéng。

封詹事王公葬词四章

王世贞

舄奕纶褒下,纵横节使来。xì yì lún bāo xià,zòng héng jié shǐ lái。
一时丛庆吊,四海让荣哀。yī shí cóng qìng diào,sì hǎi ràng róng āi。
树玉深俱栋,阶兰隐渐荄。shù yù shēn jù dòng,jiē lán yǐn jiàn gāi。
人间事略备,谁与报泉台。rén jiān shì lüè bèi,shuí yǔ bào quán tái。

封詹事王公葬词四章

王世贞

室纵滕公旧,棺夸叶令良。shì zòng téng gōng jiù,guān kuā yè lìng liáng。
宁如天语锡,更表国恩长。níng rú tiān yǔ xī,gèng biǎo guó ēn zhǎng。
斗汉垂丹旐,风云护白杨。dòu hàn chuí dān zhào,fēng yún hù bái yáng。
似闻墦祭后,俎豆已宫墙。shì wén fán jì hòu,zǔ dòu yǐ gōng qiáng。

藏经阁西偏俯小罨画溪

王世贞

绀宇藏经阁,春云罨画溪。gàn yǔ cáng jīng gé,chūn yún yǎn huà xī。
隔花催小艇,落日在招提。gé huā cuī xiǎo tǐng,luò rì zài zhāo tí。
彼岸如相引,真源自不迷。bǐ àn rú xiāng yǐn,zhēn yuán zì bù mí。
老夫翻阅罢,随意步东西。lǎo fū fān yuè bà,suí yì bù dōng xī。

尔雅楼下俯墨池

王世贞

小阁才逾丈,千秋并在兹。xiǎo gé cái yú zhàng,qiān qiū bìng zài zī。
芸香邺侯架,花雨右军池。yún xiāng yè hóu jià,huā yǔ yòu jūn chí。
蠹与身同老,鱼将砚独窥。dù yǔ shēn tóng lǎo,yú jiāng yàn dú kuī。
渐来能所尽,终日但支颐。jiàn lái néng suǒ jǐn,zhōng rì dàn zhī yí。

赠丘文学

王世贞

尔信丘迟子,吾几失后生。ěr xìn qiū chí zi,wú jǐ shī hòu shēng。
清冰知外氏,白雪是家声。qīng bīng zhī wài shì,bái xuě shì jiā shēng。
偶作依刘计,因成御李名。ǒu zuò yī liú jì,yīn chéng yù lǐ míng。
齐安好三径,秋菊未辞英。qí ān hǎo sān jìng,qiū jú wèi cí yīng。

秋空上人练水讲席未竟归问之

王世贞

初闻师子座,高下天花飞。chū wén shī zi zuò,gāo xià tiān huā fēi。
何事楗椎响,悠然托钵归。hé shì jiàn chuí xiǎng,yōu rán tuō bō guī。
道高魔事娆,心净世缘微。dào gāo mó shì ráo,xīn jìng shì yuán wēi。
却顾生公石,虽顽知是非。què gù shēng gōng shí,suī wán zhī shì fēi。