古诗词

送徐汝思郎中使蜀虑囚兼悉鄙志

王世贞

长安二月百花明,花间好鸟嘤其鸣。zhǎng ān èr yuè bǎi huā míng,huā jiān hǎo niǎo yīng qí míng。
骑马低回问所适,眼中何人一李生。qí mǎ dī huí wèn suǒ shì,yǎn zhōng hé rén yī lǐ shēng。
李生为予赋白雪,击节高歌唾壶缺。lǐ shēng wèi yǔ fù bái xuě,jī jié gāo gē tuò hú quē。
两心炯炯中自知,至赏岂得逢人说。liǎng xīn jiǒng jiǒng zhōng zì zhī,zhì shǎng qǐ dé féng rén shuō。
谁其之子清而扬,抚琴不弹弦意长。shuí qí zhī zi qīng ér yáng,fǔ qín bù dàn xián yì zhǎng。
高山流水偶自会,浮云落日那能忘。gāo shān liú shuǐ ǒu zì huì,fú yún luò rì nà néng wàng。
从此论诗更吾子,予也开襟荐兰芷。cóng cǐ lùn shī gèng wú zi,yǔ yě kāi jīn jiàn lán zhǐ。
沉钩溟渤红珊瑚,明月波光夜深起。chén gōu míng bó hóng shān hú,míng yuè bō guāng yè shēn qǐ。
文章陆沉世所贱,千年得失人不见。wén zhāng lù chén shì suǒ jiàn,qiān nián dé shī rén bù jiàn。
其若天涯生咫尺,陌头飞英乱飘霰。qí ruò tiān yá shēng zhǐ chǐ,mò tóu fēi yīng luàn piāo xiàn。
青丝鹔鹴桃叶马,徐卿持节称使者。qīng sī sù shuāng táo yè mǎ,xú qīng chí jié chēng shǐ zhě。
倾城冠盖走相送,众中无言泪盈把。qīng chéng guān gài zǒu xiāng sòng,zhòng zhōng wú yán lèi yíng bǎ。
汉天西尽有光辉,诏许推环国士知。hàn tiān xī jǐn yǒu guāng huī,zhào xǔ tuī huán guó shì zhī。
陇云马首三千折,栈道猿声十二时。lǒng yún mǎ shǒu sān qiān zhé,zhàn dào yuán shēng shí èr shí。
峨眉山深白日照,锦官溪冷东风吹。é méi shān shēn bái rì zhào,jǐn guān xī lěng dōng fēng chuī。
巴人诵檄输賨布,夷女迎船歌竹枝。bā rén sòng xí shū cóng bù,yí nǚ yíng chuán gē zhú zhī。
滟滪秋沉疾如矢,白帝江陵七百里。yàn yù qiū chén jí rú shǐ,bái dì jiāng líng qī bǎi lǐ。
锦袍嵬坐映江水,徐卿丈夫当尔尔,岂无故人王与李。jǐn páo wéi zuò yìng jiāng shuǐ,xú qīng zhàng fū dāng ěr ěr,qǐ wú gù rén wáng yǔ lǐ。
足迹凄凉金马门,烽烟慷慨铜驼里。zú jì qī liáng jīn mǎ mén,fēng yān kāng kǎi tóng tuó lǐ。
古人恒悲生别离,灞桥水东不复西。gǔ rén héng bēi shēng bié lí,bà qiáo shuǐ dōng bù fù xī。
朱颜鬒鬓有时易,蕙质兰芬应未携。zhū yán zhěn bìn yǒu shí yì,huì zhì lán fēn yīng wèi xié。
对君长揖藏吴钩,鸊鹈膏湿寒芒愁。duì jūn zhǎng yī cáng wú gōu,pì tí gāo shī hán máng chóu。
它日延津倘相遇,三星斗间银河流。tā rì yán jīn tǎng xiāng yù,sān xīng dòu jiān yín hé liú。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

陆大夫奏最推赠乃考武东翁及妣胡宜人寄以二律

王世贞

奏最传东观,旌书下建章。zòu zuì chuán dōng guān,jīng shū xià jiàn zhāng。
平添华表丽,转见帝恩长。píng tiān huá biǎo lì,zhuǎn jiàn dì ēn zhǎng。
中散新移品,修文旧拜郎。zhōng sàn xīn yí pǐn,xiū wén jiù bài láng。
人间与天上,同是一辉光。rén jiān yǔ tiān shàng,tóng shì yī huī guāng。

挽李近樗士牧为余画三壁奇伟甚方欲要之别作而死矣惜之痛之遂成一律

王世贞

西林三画壁,三吐胸中奇。xī lín sān huà bì,sān tǔ xiōng zhōng qí。
往往有生气,时时留去思。wǎng wǎng yǒu shēng qì,shí shí liú qù sī。
交游旦夕冷,妻子岁时悲。jiāo yóu dàn xī lěng,qī zi suì shí bēi。
卖酒泉台肆,唯应李白知。mài jiǔ quán tái sì,wéi yīng lǐ bái zhī。

后芳素轩四首

王世贞

夏阴无不可,饰我轩中容。xià yīn wú bù kě,shì wǒ xuān zhōng róng。
枕簟渐相媚,琴书时自慵。zhěn diàn jiàn xiāng mèi,qín shū shí zì yōng。
萍间尺咫月,竹隙两三峰。píng jiān chǐ zhǐ yuè,zhú xì liǎng sān fēng。
更有会心处,招提来夕钟。gèng yǒu huì xīn chù,zhāo tí lái xī zhōng。

后芳素轩四首

王世贞

剥啄都不应,饭余贪昼眠。bō zhuó dōu bù yīng,fàn yú tān zhòu mián。
卿仍卿礼法,我与我周旋。qīng réng qīng lǐ fǎ,wǒ yǔ wǒ zhōu xuán。
偶适鱼鸟性,渐谐花竹缘。ǒu shì yú niǎo xìng,jiàn xié huā zhú yuán。
挥毫得小语,不解唤诗篇。huī háo dé xiǎo yǔ,bù jiě huàn shī piān。

后芳素轩四首

王世贞

兴来呼蜡屐,去踏雨余山。xīng lái hū là jī,qù tà yǔ yú shān。
恋此枪榆境,仍楗薜荔关。liàn cǐ qiāng yú jìng,réng jiàn bì lì guān。
浮云时一憩,倦鸟复相还。fú yún shí yī qì,juàn niǎo fù xiāng hái。
觞咏信云美,犹然妨我闲。shāng yǒng xìn yún měi,yóu rán fáng wǒ xián。

后芳素轩四首

王世贞

欲谋高枕路,聊引一编书。yù móu gāo zhěn lù,liáo yǐn yī biān shū。
乍可为蝴蝶,那能老蠹鱼。zhà kě wèi hú dié,nà néng lǎo dù yú。
竹阴侵径合,蕉影入窗疏。zhú yīn qīn jìng hé,jiāo yǐng rù chuāng shū。
却笑遑遑者,何烦责宰予。què xiào huáng huáng zhě,hé fán zé zǎi yǔ。

为姚卞山题临云阁

王世贞

知君是姚合,小咏满菰城。zhī jūn shì yáo hé,xiǎo yǒng mǎn gū chéng。
飞阁千山表,流云四面生。fēi gé qiān shān biǎo,liú yún sì miàn shēng。
时时润几席,往往卧檐楹。shí shí rùn jǐ xí,wǎng wǎng wò yán yíng。
莫学通明吝,相为贮一鎗。mò xué tōng míng lìn,xiāng wèi zhù yī qiāng。

爱上人自天台还襄阳福严寺送之

王世贞

尔傍天台宿,能扬智顗风。ěr bàng tiān tái sù,néng yáng zhì yǐ fēng。
襄阳好名刹,耆宿有安公。xiāng yáng hǎo míng shā,qí sù yǒu ān gōng。
楚越浮踪并,人天慧眼空。chǔ yuè fú zōng bìng,rén tiān huì yǎn kōng。
莫将无住意,容易问庞翁。mò jiāng wú zhù yì,róng yì wèn páng wēng。

俞比部拿舟迹予过浒墅同陟慧山投诗见赠辄尔倚答

王世贞

第许同舟在,何论倾盖迟。dì xǔ tóng zhōu zài,hé lùn qīng gài chí。
久知饶节概,况尔吐心期。jiǔ zhī ráo jié gài,kuàng ěr tǔ xīn qī。
水作弦中语,山为画里诗。shuǐ zuò xián zhōng yǔ,shān wèi huà lǐ shī。
莫疑深缱绻,眼底待看谁。mò yí shēn qiǎn quǎn,yǎn dǐ dài kàn shuí。

颜廷愉执弟子礼过余而不饮酒得一律送之

王世贞

生无束脩贽,愧尔号门人。shēng wú shù xiū zhì,kuì ěr hào mén rén。
卮酒不肯御,形神安得亲。zhī jiǔ bù kěn yù,xíng shén ān dé qīn。
衰输啖名客,病爱乞骸身。shuāi shū dàn míng kè,bìng ài qǐ hái shēn。
五彩行当就,扶摇抟九旻。wǔ cǎi xíng dāng jiù,fú yáo tuán jiǔ mín。

唐子两司锡学前后八年矣迁教授岳州以行锡诸生碑之以志去思

王世贞

聊携杏坛席,去上洞庭船。liáo xié xìng tán xí,qù shàng dòng tíng chuán。
碑洒阳城泪,官深夏禹年。bēi sǎ yáng chéng lèi,guān shēn xià yǔ nián。
名缘却贽重,诗为解颐传。míng yuán què zhì zhòng,shī wèi jiě yí chuán。
一问君山酒,何如第二泉。yī wèn jūn shān jiǔ,hé rú dì èr quán。

送林司谕教授广信

王世贞

藉甚林夫子,移官与众同。jí shén lín fū zi,yí guān yǔ zhòng tóng。
乍新青雀舫,依旧素王宫。zhà xīn qīng què fǎng,yī jiù sù wáng gōng。
才吐牛刀割,文争斗剑雄。cái tǔ niú dāo gē,wén zhēng dòu jiàn xióng。
时偕柳常侍,一咏白蘋风。shí xié liǔ cháng shì,yī yǒng bái píng fēng。

太宰袁公抑之同访虎丘得二首

王世贞

偶逢袁粲屧,重访王珣庐。ǒu féng yuán càn xiè,zhòng fǎng wáng xún lú。
并老偏余甚,长贫不子如。bìng lǎo piān yú shén,zhǎng pín bù zi rú。
叨为启事客,终愧绝交书。dāo wèi qǐ shì kè,zhōng kuì jué jiāo shū。
搔首斜阳下,萧萧两鬓疏。sāo shǒu xié yáng xià,xiāo xiāo liǎng bìn shū。

太宰袁公抑之同访虎丘得二首

王世贞

栩栩同仙舫,遥遥指佛庐。xǔ xǔ tóng xiān fǎng,yáo yáo zhǐ fú lú。
寻常一醉地,三十五年余。xún cháng yī zuì dì,sān shí wǔ nián yú。
和靖台频圮,生公石自如。hé jìng tái pín pǐ,shēng gōng shí zì rú。
人生几坚脆,罢酒更踟蹰。rén shēng jǐ jiān cuì,bà jiǔ gèng chí chú。

再呈袁公二首

王世贞

一时同被命,两疏各祈归。yī shí tóng bèi mìng,liǎng shū gè qí guī。
白发宁论是,青山可见非。bái fā níng lùn shì,qīng shān kě jiàn fēi。
看君眠处稳,愧我战余肥。kàn jūn mián chù wěn,kuì wǒ zhàn yú féi。
何物酬知已,倾筐有蕨薇。hé wù chóu zhī yǐ,qīng kuāng yǒu jué wēi。