古诗词

坐有石季伦金谷图事因与于鳞共赋新体一章

王世贞

石家金谷斗繁华,春风占尽河阳花。shí jiā jīn gǔ dòu fán huá,chūn fēng zhàn jǐn hé yáng huā。
连云锦帐五十里,压角流苏玉辟邪。lián yún jǐn zhàng wǔ shí lǐ,yā jiǎo liú sū yù pì xié。
莹蹄快犊夜光衔,平头小奴火浣衫。yíng tí kuài dú yè guāng xián,píng tóu xiǎo nú huǒ huàn shān。
君王珊瑚敌不得,七尺神柯产日南。jūn wáng shān hú dí bù dé,qī chǐ shén kē chǎn rì nán。
回峦别起清凉台,绮楯交疏面面开。huí luán bié qǐ qīng liáng tái,qǐ dùn jiāo shū miàn miàn kāi。
芙蕖千顷映朝日,日炙风掀香气来。fú qú qiān qǐng yìng cháo rì,rì zhì fēng xiān xiāng qì lái。
杨柳低纤姹女支,琵琶小按明君辞。yáng liǔ dī xiān chà nǚ zhī,pí pá xiǎo àn míng jūn cí。
九齐芳尘验履迹,舞罢珍珠第赏迟。jiǔ qí fāng chén yàn lǚ jì,wǔ bà zhēn zhū dì shǎng chí。
急管繁弦响清汉,酒阑金钿自凌乱。jí guǎn fán xián xiǎng qīng hàn,jiǔ lán jīn diàn zì líng luàn。
小婢收将处仲衣,胡姬解拾安仁弹。xiǎo bì shōu jiāng chù zhòng yī,hú jī jiě shí ān rén dàn。
翾风退房泣秋草,绿珠转眩青春好。xuān fēng tuì fáng qì qiū cǎo,lǜ zhū zhuǎn xuàn qīng chūn hǎo。
回眸一盼光彩生,八百蛾眉尽如扫。huí móu yī pàn guāng cǎi shēng,bā bǎi é méi jǐn rú sǎo。
长安使者白鼻騧,升堂左顾何矜夸。zhǎng ān shǐ zhě bái bí guā,shēng táng zuǒ gù hé jīn kuā。
连枝分折秋霜手,不入侯门映绛纱。lián zhī fēn zhé qiū shuāng shǒu,bù rù hóu mén yìng jiàng shā。
何人白首咏同归,倏忽豪华事已非。hé rén bái shǒu yǒng tóng guī,shū hū háo huá shì yǐ fēi。
唯有残霞零落处,至今犹是坠楼时。wéi yǒu cán xiá líng luò chù,zhì jīn yóu shì zhuì lóu shí。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

丙子郧台偶题十绝

王世贞

放了报申无一事,雨晴回照在东除。fàng le bào shēn wú yī shì,yǔ qíng huí zhào zài dōng chú。
天公乞得闲风日,恨少人间未见书。tiān gōng qǐ dé xián fēng rì,hèn shǎo rén jiān wèi jiàn shū。

丙子郧台偶题十绝

王世贞

汉庭求旧未堪论,列镇俱登八坐尊。hàn tíng qiú jiù wèi kān lùn,liè zhèn jù dēng bā zuò zūn。
赖得郧山深更僻,不教衰骨负櫜鞬。lài dé yún shān shēn gèng pì,bù jiào shuāi gǔ fù gāo jiān。

丙子郧台偶题十绝

王世贞

莫欺憔悴鬓苍浪,片纸能为百邑霜。mò qī qiáo cuì bìn cāng làng,piàn zhǐ néng wèi bǎi yì shuāng。
昨夜尚书来尺一,始知身是夜郎王。zuó yè shàng shū lái chǐ yī,shǐ zhī shēn shì yè láng wáng。

丙子郧台偶题十绝

王世贞

儿童剪纸作元霄,几盏荧荧破寂寥。ér tóng jiǎn zhǐ zuò yuán xiāo,jǐ zhǎn yíng yíng pò jì liáo。
点罢灯油千石尽,两条红烛导归朝。diǎn bà dēng yóu qiān shí jǐn,liǎng tiáo hóng zhú dǎo guī cháo。

丙子郧台偶题十绝

王世贞

四月榴花未上枝,不须惆怅怨花迟。sì yuè liú huā wèi shàng zhī,bù xū chóu chàng yuàn huā chí。
床头白酒长教熟,也有夸他烂漫时。chuáng tóu bái jiǔ zhǎng jiào shú,yě yǒu kuā tā làn màn shí。

丙子郧台偶题十绝

王世贞

眼底粗无搅意人,要闻乡信又愁论。yǎn dǐ cū wú jiǎo yì rén,yào wén xiāng xìn yòu chóu lùn。
交游变故君休怪,老态参差渐到身。jiāo yóu biàn gù jūn xiū guài,lǎo tài cān chà jiàn dào shēn。

丙子郧台偶题十绝

王世贞

周妻何肉不须疑,一卷维摩静自持。zhōu qī hé ròu bù xū yí,yī juǎn wéi mó jìng zì chí。
看到法门真不二,从前绮语尽堪悲。kàn dào fǎ mén zhēn bù èr,cóng qián qǐ yǔ jǐn kān bēi。

丙子郧台偶题十绝

王世贞

一枕腾腾梦帝乡,醒来依旧在郧阳。yī zhěn téng téng mèng dì xiāng,xǐng lái yī jiù zài yún yáng。
它时纵许春明入,梦处无多醒处长。tā shí zòng xǔ chūn míng rù,mèng chù wú duō xǐng chù zhǎng。

丙子郧台偶题十绝

王世贞

鼓吹喧阗棨戟新,出夸前队拥千人。gǔ chuī xuān tián qǐ jǐ xīn,chū kuā qián duì yōng qiān rén。
无端谩取图经读,此地元来是逐臣。wú duān mán qǔ tú jīng dú,cǐ dì yuán lái shì zhú chén。

嘲俗子

王世贞

乡里儿童项领成,客至从嗔不出迎。xiāng lǐ ér tóng xiàng lǐng chéng,kè zhì cóng chēn bù chū yíng。
安得壮士掷天外,吾与汝曹俱眼明。ān dé zhuàng shì zhì tiān wài,wú yǔ rǔ cáo jù yǎn míng。

题宫人调鹦图

王世贞

杏花枝上绿衣娘,与诉宫中事不妨。xìng huā zhī shàng lǜ yī niáng,yǔ sù gōng zhōng shì bù fáng。
只恐匆匆记未尽,且教三字忆君王。zhǐ kǒng cōng cōng jì wèi jǐn,qiě jiào sān zì yì jūn wáng。

抵滁阳闻拱辰石太仆将至留赠

王世贞

双旌宛转下滁州,真气如闻在后头。shuāng jīng wǎn zhuǎn xià chú zhōu,zhēn qì rú wén zài hòu tóu。
圣代豪贤多九列,何人数马似恬侯。shèng dài háo xián duō jiǔ liè,hé rén shù mǎ shì tián hóu。

抵滁阳闻拱辰石太仆将至留赠

王世贞

琅琊山色四时妍,最喜清流号酿泉。láng yá shān sè sì shí yán,zuì xǐ qīng liú hào niàng quán。
前辈风流今又见,使君刚及醉翁年。qián bèi fēng liú jīn yòu jiàn,shǐ jūn gāng jí zuì wēng nián。

次严太保诗后送尤介夫入都

王世贞

山人不爱青山住,乞得山中宰相诗。shān rén bù ài qīng shān zhù,qǐ dé shān zhōng zǎi xiāng shī。
若遇郗家公子问,住山须待买山赀。ruò yù xī jiā gōng zi wèn,zhù shān xū dài mǎi shān zī。

赠宪美弟移居

王世贞

岳王市傍三亩宫,曲曲清溪䆉稏风。yuè wáng shì bàng sān mǔ gōng,qū qū qīng xī bà yà fēng。
但使儿童如锦里,不须名姓学墙东。dàn shǐ ér tóng rú jǐn lǐ,bù xū míng xìng xué qiáng dōng。