古诗词

淮阴侯庙歌

王世贞

咸阳倾城葬祖龙,嫔嫱掩泣千花红。xián yáng qīng chéng zàng zǔ lóng,pín qiáng yǎn qì qiān huā hóng。
十二金人销不尽,揭竿斩木飘于风。shí èr jīn rén xiāo bù jǐn,jiē gān zhǎn mù piāo yú fēng。
是时韩生业钓者,其志固已无山东。shì shí hán shēng yè diào zhě,qí zhì gù yǐ wú shān dōng。
辕门执戟重瞳子,巴蜀为坛隆准公。yuán mén zhí jǐ zhòng tóng zi,bā shǔ wèi tán lóng zhǔn gōng。
白帝雄图久成灭,乌江独马非为功。bái dì xióng tú jiǔ chéng miè,wū jiāng dú mǎ fēi wèi gōng。
归来故乡高筑宫,黄金如山一日空。guī lái gù xiāng gāo zhù gōng,huáng jīn rú shān yī rì kōng。
齐赵诸侯在指掌,俯仰宇内无英雄。qí zhào zhū hóu zài zhǐ zhǎng,fǔ yǎng yǔ nèi wú yīng xióng。
三夺军权再被缚,束手不待如发蒙。sān duó jūn quán zài bèi fù,shù shǒu bù dài rú fā méng。
乃知天授岂人力,代相之约何匆匆,当时幸不烹蒯通。nǎi zhī tiān shòu qǐ rén lì,dài xiāng zhī yuē hé cōng cōng,dāng shí xìng bù pēng kuǎi tōng。
呜呼馀子焉足数,往往铁劵埋膏斧。wū hū yú zi yān zú shù,wǎng wǎng tiě juàn mái gāo fǔ。
骊山刑客布乎王,长安彻侯哙等伍。lí shān xíng kè bù hū wáng,zhǎng ān chè hóu kuài děng wǔ。
微时犹营万家墓,贵日翻悭一抔土。wēi shí yóu yíng wàn jiā mù,guì rì fān qiān yī póu tǔ。
尚令黄河羞汉带,日夜崩涛夺钲鼓。shàng lìng huáng hé xiū hàn dài,rì yè bēng tāo duó zhēng gǔ。
乍可吾徒设瓣香,莫令儿辈陈牲酤。zhà kě wú tú shè bàn xiāng,mò lìng ér bèi chén shēng gū。
荒阶突兀见老桧,乾坤荧荧日渐吐。huāng jiē tū wù jiàn lǎo guì,qián kūn yíng yíng rì jiàn tǔ。
五陵王气横亘天,亦复寂寞成今古。wǔ líng wáng qì héng gèn tiān,yì fù jì mò chéng jīn gǔ。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

送肖甫司马于清洋江口

王世贞

清尊红烛暂为欢,临到分携醉醒难。qīng zūn hóng zhú zàn wèi huān,lín dào fēn xié zuì xǐng nán。
纵有冰壶心一片,伴君终是怯长安。zòng yǒu bīng hú xīn yī piàn,bàn jūn zhōng shì qiè zhǎng ān。

再送伯玉至清洋口

王世贞

君携胡建我曹丘,各拥双株玉树秋。jūn xié hú jiàn wǒ cáo qiū,gè yōng shuāng zhū yù shù qiū。
两地客星分不得,清洋中半是鸿沟。liǎng dì kè xīng fēn bù dé,qīng yáng zhōng bàn shì hóng gōu。

三送与绳至奣子

王世贞

两岸朱衣送宰官,中流衲子话团圞。liǎng àn zhū yī sòng zǎi guān,zhōng liú nà zi huà tuán luán。
自怜不了能仁字,归卧杉龛萝月寒。zì lián bù le néng rén zì,guī wò shān kān luó yuè hán。

五送本宁观潮南浦

王世贞

平原十日未从容,流水千重意万重。píng yuán shí rì wèi cóng róng,liú shuǐ qiān zhòng yì wàn zhòng。
欲对乡人夸共载,仙舟自有郭林宗。yù duì xiāng rén kuā gòng zài,xiān zhōu zì yǒu guō lín zōng。

六送桢伯于城西关

王世贞

毋轻画省老冯郎,带銙生花艾绶黄。wú qīng huà shěng lǎo féng láng,dài kuǎ shēng huā ài shòu huáng。
记取他年一奇事,岭南还策汉贤良。jì qǔ tā nián yī qí shì,lǐng nán hái cè hàn xián liáng。

用前例送家弟敬美视闽中学然至北水关而止盖余已徙居乡故也

王世贞

眼枯无泪意茫然,谢傅凭何遣暮年。yǎn kū wú lèi yì máng rán,xiè fù píng hé qiǎn mù nián。
若使弹成白翎雀,便应生断琵琶弦。ruò shǐ dàn chéng bái líng què,biàn yīng shēng duàn pí pá xián。

乡进士邹道甫以严君之命借听于余余实无得也不忍逆其意以二绝酬之

王世贞

子云有字何须问,摩诘无言转更难。zi yún yǒu zì hé xū wèn,mó jí wú yán zhuǎn gèng nán。
请看佛堂方丈地,丛丛忍草蔓栏干。qǐng kàn fú táng fāng zhàng dì,cóng cóng rěn cǎo màn lán gàn。

乡进士邹道甫以严君之命借听于余余实无得也不忍逆其意以二绝酬之

王世贞

髻里明珠当自知,无端贫里叩贫儿。jì lǐ míng zhū dāng zì zhī,wú duān pín lǐ kòu pín ér。
北邙山下千堆土,葬尽神仙不解悲。běi máng shān xià qiān duī tǔ,zàng jǐn shén xiān bù jiě bēi。

黎丘大王以手书及诗画见投寄谢并赠得六绝句

王世贞

由来龙种尽权奇,七步陈王已唤迟。yóu lái lóng zhǒng jǐn quán qí,qī bù chén wáng yǐ huàn chí。
今日西园多应教,可能偏少仲宣诗。jīn rì xī yuán duō yīng jiào,kě néng piān shǎo zhòng xuān shī。

黎丘大王以手书及诗画见投寄谢并赠得六绝句

王世贞

修竹梁园兴有余,墨华长染马卿裾。xiū zhú liáng yuán xīng yǒu yú,mò huá zhǎng rǎn mǎ qīng jū。
怪来遍被千金赐,习得家王凤尾书。guài lái biàn bèi qiān jīn cì,xí dé jiā wáng fèng wěi shū。

黎丘大王以手书及诗画见投寄谢并赠得六绝句

王世贞

让帝虬髯三叶孙,汝阳眉宇尚天人。ràng dì qiú rán sān yè sūn,rǔ yáng méi yǔ shàng tiān rén。
宫花不落砑光帽,羯鼓能催万树春。gōng huā bù luò yà guāng mào,jié gǔ néng cuī wàn shù chūn。

黎丘大王以手书及诗画见投寄谢并赠得六绝句

王世贞

芙蓉迭迭冠霓旌,千乘贤王春豫情。fú róng dié dié guān ní jīng,qiān chéng xián wáng chūn yù qíng。
道是麻姑山色好,便呼麟脯寄方平。dào shì má gū shān sè hǎo,biàn hū lín pú jì fāng píng。

黎丘大王以手书及诗画见投寄谢并赠得六绝句

王世贞

鹅溪百尺茧丝宽,手写淇园万玉寒。é xī bǎi chǐ jiǎn sī kuān,shǒu xiě qí yuán wàn yù hán。
移赠王生悬四壁,谁能触目不琅玕。yí zèng wáng shēng xuán sì bì,shuí néng chù mù bù láng gān。

黎丘大王以手书及诗画见投寄谢并赠得六绝句

王世贞

惭愧何郎通隐名,长斋礼佛诵无生。cán kuì hé láng tōng yǐn míng,zhǎng zhāi lǐ fú sòng wú shēng。
纵然博得诸王饷,不乞嵇家旧酒鎗。zòng rán bó dé zhū wáng xiǎng,bù qǐ jī jiā jiù jiǔ qiāng。

赠医者马道人

王世贞

谁似燕中马自然,药囊蓑笠但随肩。shuí shì yàn zhōng mǎ zì rán,yào náng suō lì dàn suí jiān。
生憎董奉多牵系,不爱人间卖杏钱。shēng zēng dǒng fèng duō qiān xì,bù ài rén jiān mài xìng qián。