古诗词

寄赠李顺德于鳞

王世贞

昨秋送我蓟门侧,天日黯作琉璃碧。zuó qiū sòng wǒ jì mén cè,tiān rì àn zuò liú lí bì。
强以雄心挥别泪,俯视万象俱堪掷。qiáng yǐ xióng xīn huī bié lèi,fǔ shì wàn xiàng jù kān zhì。
千言昵昵未肯尽,片语仓皇各深惜。qiān yán nì nì wèi kěn jǐn,piàn yǔ cāng huáng gè shēn xī。
高艑长驱不断风,被发悲歌向震泽。gāo biàn zhǎng qū bù duàn fēng,bèi fā bēi gē xiàng zhèn zé。
道逢北使行相问,生其果厌承明席。dào féng běi shǐ xíng xiāng wèn,shēng qí guǒ yàn chéng míng xí。
钜鹿西驰七百里,扶风秩中二千石。jù lù xī chí qī bǎi lǐ,fú fēng zhì zhōng èr qiān shí。
黄金横带历下过,里门高车排画戟。huáng jīn héng dài lì xià guò,lǐ mén gāo chē pái huà jǐ。
海内但不书生穷,大笑便出长安陌。hǎi nèi dàn bù shū shēng qióng,dà xiào biàn chū zhǎng ān mò。
何能毫末见文章,乍可沉沦就时格。hé néng háo mò jiàn wén zhāng,zhà kě chén lún jiù shí gé。
贞也高阳一狂客,英雄草莽成莫逆。zhēn yě gāo yáng yī kuáng kè,yīng xióng cǎo mǎng chéng mò nì。
杯酒浮沉到处非,寸心炯炯留生识。bēi jiǔ fú chén dào chù fēi,cùn xīn jiǒng jiǒng liú shēng shí。
昔者击鹿过徐卿,匕首忽奋珊瑚惊。xī zhě jī lù guò xú qīng,bǐ shǒu hū fèn shān hú jīng。
立谈秋风搏雕鹗,纵饮沧海吞鲵鲸。lì tán qiū fēng bó diāo è,zòng yǐn cāng hǎi tūn ní jīng。
生独嶷然摄神气,太华千叠云峥嵘。shēng dú yí rán shè shén qì,tài huá qiān dié yún zhēng róng。
须臾瞪目奇句发,独扫满座无留行。xū yú dèng mù qí jù fā,dú sǎo mǎn zuò wú liú xíng。
更为击筑变清羽,起视河汉西北倾。gèng wèi jī zhù biàn qīng yǔ,qǐ shì hé hàn xī běi qīng。
生骑羸马出秋曙,一榻已下相予迎。shēng qí léi mǎ chū qiū shǔ,yī tà yǐ xià xiāng yǔ yíng。
每寻知已必往古,倘示新篇非世名。měi xún zhī yǐ bì wǎng gǔ,tǎng shì xīn piān fēi shì míng。
今予北来更牢落,眼中徐卿渐有情。jīn yǔ běi lái gèng láo luò,yǎn zhōng xú qīng jiàn yǒu qíng。
拂袖低回望牛斗,掩耳刺促愁蝇声。fú xiù dī huí wàng niú dòu,yǎn ěr cì cù chóu yíng shēng。
勉㫋与生各自爱,胡为局蹐多哀鸣。miǎn yǔ shēng gè zì ài,hú wèi jú jí duō āi míng。
请看日月岂相比,万古不废东西明。qǐng kàn rì yuè qǐ xiāng bǐ,wàn gǔ bù fèi dōng xī míng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

庚午元日日有食之

王世贞

甲寅元日雨不食,庚午正元食稍微。jiǎ yín yuán rì yǔ bù shí,gēng wǔ zhèng yuán shí shāo wēi。
称贺先朝无抗表,省躬今圣有垂衣。chēng hè xiān cháo wú kàng biǎo,shěng gōng jīn shèng yǒu chuí yī。
金轮万象光旋复,玉佩千官护却归。jīn lún wàn xiàng guāng xuán fù,yù pèi qiān guān hù què guī。
拱极葵心应稍慰,当尊柏酒莫教违。gǒng jí kuí xīn yīng shāo wèi,dāng zūn bǎi jiǔ mò jiào wéi。

子与久宦楚中贻书见讯而余有晋臬之除赋此奉答

王世贞

东西岁晏走除书,转觉徐郎姓字疏。dōng xī suì yàn zǒu chú shū,zhuǎn jué xú láng xìng zì shū。
薄劣偶先燕市骏,羁栖宁为武昌鱼。báo liè ǒu xiān yàn shì jùn,jī qī níng wèi wǔ chāng yú。
台中白简霜容老,湖上青衫草色如。tái zhōng bái jiǎn shuāng róng lǎo,hú shàng qīng shān cǎo sè rú。
莫向并门频问讯,病夫无意太行车。mò xiàng bìng mén pín wèn xùn,bìng fū wú yì tài xíng chē。

奉题龙沙草堂

王世贞

高帝歌风帐宴除,至今龙护子侯居。gāo dì gē fēng zhàng yàn chú,zhì jīn lóng hù zi hóu jū。
星空紫剑时双犯,雨暮朱帘宛自舒。xīng kōng zǐ jiàn shí shuāng fàn,yǔ mù zhū lián wǎn zì shū。
地僻长沙旋舞袖,国贫鸿宝出藏书。dì pì zhǎng shā xuán wǔ xiù,guó pín hóng bǎo chū cáng shū。
灵光莫问王文考,八斗君才故有馀。líng guāng mò wèn wáng wén kǎo,bā dòu jūn cái gù yǒu yú。

张山人游吴留一月以诗画为贽赋此赠之

王世贞

南中平子雅三绝,来向吴江歌四愁。nán zhōng píng zi yǎ sān jué,lái xiàng wú jiāng gē sì chóu。
自谓暂因双凤住,不然归作五羊游。zì wèi zàn yīn shuāng fèng zhù,bù rán guī zuò wǔ yáng yóu。
玉壶小醉阊门月,银管长骄艺苑秋。yù hú xiǎo zuì chāng mén yuè,yín guǎn zhǎng jiāo yì yuàn qiū。
莫问区区借名姓,此生端拟不惊鸥。mò wèn qū qū jiè míng xìng,cǐ shēng duān nǐ bù jīng ōu。

写西湖碧浪诸诗付瞻美因题其后

王世贞

吴兴使君清且尊,时复钱塘领画幡。wú xīng shǐ jūn qīng qiě zūn,shí fù qián táng lǐng huà fān。
月夜小维浮玉岛,花朝已踏涌金门。yuè yè xiǎo wéi fú yù dǎo,huā cháo yǐ tà yǒng jīn mén。
官移西北天双戒,家傍东南水一村。guān yí xī běi tiān shuāng jiè,jiā bàng dōng nán shuǐ yī cūn。
不论长卿游果倦,可能无疏乞田园。bù lùn zhǎng qīng yóu guǒ juàn,kě néng wú shū qǐ tián yuán。

春日感兴

王世贞

称病江城绝可怜,入春风雨妒朝天。chēng bìng jiāng chéng jué kě lián,rù chūn fēng yǔ dù cháo tiān。
挥弦杳杳过黄鹄,步屧萋萋逢杜鹃。huī xián yǎo yǎo guò huáng gǔ,bù xiè qī qī féng dù juān。
万卷世仍看长物,一归吾自制残年。wàn juǎn shì réng kàn zhǎng wù,yī guī wú zì zhì cán nián。
东邻社瓮芳醅满,且向花前索醉眠。dōng lín shè wèng fāng pēi mǎn,qiě xiàng huā qián suǒ zuì mián。

故河间守史公颜其庵曰蠹祝京兆为题卷文待诏赋之会其卷失去而公之嗣鸿胪尊丈命予追书以补予素拙于笔且吴下能为文祝家书甚众史丈必以见属者岂谓不佞亦有杜征南之癖耶故不辞而题于后

王世贞

人间长物是雕虫,尔为三馀故不同。rén jiān zhǎng wù shì diāo chóng,ěr wèi sān yú gù bù tóng。
踪迹汗青科斗后,生涯垂白豕鱼中。zōng jì hàn qīng kē dòu hòu,shēng yá chuí bái shǐ yú zhōng。
绿窗明月应犹在,芸简芳烟旧已空。lǜ chuāng míng yuè yīng yóu zài,yún jiǎn fāng yān jiù yǐ kōng。
曾蚀神仙三遍字,可随苍蝶梦春风。céng shí shén xiān sān biàn zì,kě suí cāng dié mèng chūn fēng。

吴君家黄山中即其地别号凤源于是尤子求写图赠之而予系以诗

王世贞

黄山七十二峰色,中有一峰成凤皇。huáng shān qī shí èr fēng sè,zhōng yǒu yī fēng chéng fèng huáng。
皛皛飞泉出丹穴,雍雍中石谐清商。xiǎo xiǎo fēi quán chū dān xué,yōng yōng zhōng shí xié qīng shāng。
苍梧翠竹结终好,五彩九苞谁为藏。cāng wú cuì zhú jié zhōng hǎo,wǔ cǎi jiǔ bāo shuí wèi cáng。
长离写图鹓雏咏,好逐虞帝栖阿房。zhǎng lí xiě tú yuān chú yǒng,hǎo zhú yú dì qī ā fáng。

送百榖应试北上尝入校秘书当得官不就时予方上乞休疏

王世贞

江东才俊数诸王,念汝新文复擅场。jiāng dōng cái jùn shù zhū wáng,niàn rǔ xīn wén fù shàn chǎng。
夺解欲倾京兆尹,锁厅曾试校书郎。duó jiě yù qīng jīng zhào yǐn,suǒ tīng céng shì xiào shū láng。
飞来五色为鹓鷟,卖得千金是骕骦。fēi lái wǔ sè wèi yuān zhuó,mài dé qiān jīn shì sù shuāng。
倘问右军重誓墓,为言疏懒合沧浪。tǎng wèn yòu jūn zhòng shì mù,wèi yán shū lǎn hé cāng làng。

王司成元驭转北露章请告时予乞归之疏已上矣赋此奉问

王世贞

初闻□□□□□,□□□□□□□。chū wén,。
□□□□□诏去,帝师元爱赤松游。zhào qù,dì shī yuán ài chì sōng yóu。
两都新赋□□□,□□□生自请留。liǎng dōu xīn fù,shēng zì qǐng liú。
争似使君公望浅,皂幡容易出并州。zhēng shì shǐ jūn gōng wàng qiǎn,zào fān róng yì chū bìng zhōu。

乞休杜门日侍老母汤药朝来眉颦稍舒知有牡丹已零落矣为之一慨

王世贞

春风唤愁愁日亲,痴坐兀兀动经旬。chūn fēng huàn chóu chóu rì qīn,chī zuò wù wù dòng jīng xún。
上书解绶不得报,引疾杜门何所陈。shàng shū jiě shòu bù dé bào,yǐn jí dù mén hé suǒ chén。
旧爱酒杯时避手,新知药裹实萦身。jiù ài jiǔ bēi shí bì shǒu,xīn zhī yào guǒ shí yíng shēn。
朝来问寝北堂美,初见牡丹来媚人。cháo lái wèn qǐn běi táng měi,chū jiàn mǔ dān lái mèi rén。

乞休杜门日侍老母汤药朝来眉颦稍舒知有牡丹已零落矣为之一慨

王世贞

中庭残花欲堕枝,瞥见还疑初发时。zhōng tíng cán huā yù duò zhī,piē jiàn hái yí chū fā shí。
自开自落不成态,乍雨乍晴将殢谁。zì kāi zì luò bù chéng tài,zhà yǔ zhà qíng jiāng tì shuí。
辞病敢言书作癖,问医端诵药为师。cí bìng gǎn yán shū zuò pǐ,wèn yī duān sòng yào wèi shī。
潘舆故里真无恙,王驭天涯返恨迟。pān yú gù lǐ zhēn wú yàng,wáng yù tiān yá fǎn hèn chí。

寿户侯蒋子宜时以才分阃

王世贞

不为东陵恋故封,自将符绂授元龙。bù wèi dōng líng liàn gù fēng,zì jiāng fú fú shòu yuán lóng。
堂前鹊起初成印,席右鸠来欲上筇。táng qián què qǐ chū chéng yìn,xí yòu jiū lái yù shàng qióng。
舞对雪儿矜矍铄,饵成云母转从容。wǔ duì xuě ér jīn jué shuò,ěr chéng yún mǔ zhuǎn cóng róng。
清商一部依身老,好施吴山七十峰。qīng shāng yī bù yī shēn lǎo,hǎo shī wú shān qī shí fēng。

题夏太常墨竹

王世贞

先朝供奉去修文,写竹高名祗尚闻。xiān cháo gōng fèng qù xiū wén,xiě zhú gāo míng zhī shàng wén。
笔笔枝头袅鸾凤,家家障子锁烟云。bǐ bǐ zhī tóu niǎo luán fèng,jiā jiā zhàng zi suǒ yān yún。
乾坤只合留清气,丘壑端应貌此君。qián kūn zhǐ hé liú qīng qì,qiū hè duān yīng mào cǐ jūn。
解道夹池饶胜色,不知原自兔园分。jiě dào jiā chí ráo shèng sè,bù zhī yuán zì tù yuán fēn。

焦山五鼓起候新月

王世贞

焦山月出垂五更,呼樽起酌逸兴生。jiāo shān yuè chū chuí wǔ gèng,hū zūn qǐ zhuó yì xīng shēng。
一星两星傲曙色,千树万树争涛声。yī xīng liǎng xīng ào shǔ sè,qiān shù wàn shù zhēng tāo shēng。
偶从缺云见铁瓮,几欲腾空凌玉京。ǒu cóng quē yún jiàn tiě wèng,jǐ yù téng kōng líng yù jīng。
人间好景不易再,况乃别思催纵横。rén jiān hǎo jǐng bù yì zài,kuàng nǎi bié sī cuī zòng héng。