古诗词

寄赠李顺德于鳞

王世贞

昨秋送我蓟门侧,天日黯作琉璃碧。zuó qiū sòng wǒ jì mén cè,tiān rì àn zuò liú lí bì。
强以雄心挥别泪,俯视万象俱堪掷。qiáng yǐ xióng xīn huī bié lèi,fǔ shì wàn xiàng jù kān zhì。
千言昵昵未肯尽,片语仓皇各深惜。qiān yán nì nì wèi kěn jǐn,piàn yǔ cāng huáng gè shēn xī。
高艑长驱不断风,被发悲歌向震泽。gāo biàn zhǎng qū bù duàn fēng,bèi fā bēi gē xiàng zhèn zé。
道逢北使行相问,生其果厌承明席。dào féng běi shǐ xíng xiāng wèn,shēng qí guǒ yàn chéng míng xí。
钜鹿西驰七百里,扶风秩中二千石。jù lù xī chí qī bǎi lǐ,fú fēng zhì zhōng èr qiān shí。
黄金横带历下过,里门高车排画戟。huáng jīn héng dài lì xià guò,lǐ mén gāo chē pái huà jǐ。
海内但不书生穷,大笑便出长安陌。hǎi nèi dàn bù shū shēng qióng,dà xiào biàn chū zhǎng ān mò。
何能毫末见文章,乍可沉沦就时格。hé néng háo mò jiàn wén zhāng,zhà kě chén lún jiù shí gé。
贞也高阳一狂客,英雄草莽成莫逆。zhēn yě gāo yáng yī kuáng kè,yīng xióng cǎo mǎng chéng mò nì。
杯酒浮沉到处非,寸心炯炯留生识。bēi jiǔ fú chén dào chù fēi,cùn xīn jiǒng jiǒng liú shēng shí。
昔者击鹿过徐卿,匕首忽奋珊瑚惊。xī zhě jī lù guò xú qīng,bǐ shǒu hū fèn shān hú jīng。
立谈秋风搏雕鹗,纵饮沧海吞鲵鲸。lì tán qiū fēng bó diāo è,zòng yǐn cāng hǎi tūn ní jīng。
生独嶷然摄神气,太华千叠云峥嵘。shēng dú yí rán shè shén qì,tài huá qiān dié yún zhēng róng。
须臾瞪目奇句发,独扫满座无留行。xū yú dèng mù qí jù fā,dú sǎo mǎn zuò wú liú xíng。
更为击筑变清羽,起视河汉西北倾。gèng wèi jī zhù biàn qīng yǔ,qǐ shì hé hàn xī běi qīng。
生骑羸马出秋曙,一榻已下相予迎。shēng qí léi mǎ chū qiū shǔ,yī tà yǐ xià xiāng yǔ yíng。
每寻知已必往古,倘示新篇非世名。měi xún zhī yǐ bì wǎng gǔ,tǎng shì xīn piān fēi shì míng。
今予北来更牢落,眼中徐卿渐有情。jīn yǔ běi lái gèng láo luò,yǎn zhōng xú qīng jiàn yǒu qíng。
拂袖低回望牛斗,掩耳刺促愁蝇声。fú xiù dī huí wàng niú dòu,yǎn ěr cì cù chóu yíng shēng。
勉㫋与生各自爱,胡为局蹐多哀鸣。miǎn yǔ shēng gè zì ài,hú wèi jú jí duō āi míng。
请看日月岂相比,万古不废东西明。qǐng kàn rì yuè qǐ xiāng bǐ,wàn gǔ bù fèi dōng xī míng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

过皖城

王世贞

不问江南北,江风任往还。bù wèn jiāng nán běi,jiāng fēng rèn wǎng hái。
杯中是何物,青峭皖公山。bēi zhōng shì hé wù,qīng qiào wǎn gōng shān。

和尚矶在采石道士洑在蕲水小孤中立焉

王世贞

东是和尚矶,西是道士洑。dōng shì hé shàng jī,xī shì dào shì fú。
那能教小姑,不就彭郎宿。nà néng jiào xiǎo gū,bù jiù péng láng sù。

祭小孤神祠作

王世贞

小孤有神祠,亭亭大江中。xiǎo gū yǒu shén cí,tíng tíng dà jiāng zhōng。
行人俱赛祭,那得往来风。xíng rén jù sài jì,nà dé wǎng lái fēng。

彭泽颜明府来谒

王世贞

偶然折腰罢,满路青山看。ǒu rán zhé yāo bà,mǎn lù qīng shān kàn。
却笑陶彭泽,何因便去官。què xiào táo péng zé,hé yīn biàn qù guān。

过浔阳

王世贞

功名侮余甚,厌之不能舍。gōng míng wǔ yú shén,yàn zhī bù néng shě。
试问庐山峰,可晓白司马。shì wèn lú shān fēng,kě xiǎo bái sī mǎ。

望大孤山

王世贞

人言大孤丑,不及小孤妍。rén yán dà gū chǒu,bù jí xiǎo gū yán。
若向鄱阳去,南风也系船。ruò xiàng pó yáng qù,nán fēng yě xì chuán。

神鸦

王世贞

神鸦向千载,依然少陵句。shén yā xiàng qiān zài,yī rán shǎo líng jù。
不学柏台乌,台迁乌亦去。bù xué bǎi tái wū,tái qiān wū yì qù。

至李坪驿始见竹筏上居民连亘三十馀家云随流上下作䕊治板行贩

王世贞

何必问故乡,浮家任侬住。hé bì wèn gù xiāng,fú jiā rèn nóng zhù。
一夜便风来,尽呼邻里去。yī yè biàn fēng lái,jǐn hū lín lǐ qù。

入黄州

王世贞

青衫曳地行,双眼鼻端看。qīng shān yè dì xíng,shuāng yǎn bí duān kàn。
此岂玩世人,怜为世人玩。cǐ qǐ wán shì rén,lián wèi shì rén wán。

青山矶

王世贞

武昌在前头,逡巡不肯去。wǔ chāng zài qián tóu,qūn xún bù kěn qù。
为爱青山矶,且对青山住。wèi ài qīng shān jī,qiě duì qīng shān zhù。

过息题息妫

王世贞

君王爱侵地,贱妾偶酬心。jūn wáng ài qīn dì,jiàn qiè ǒu chóu xīn。
欲竟无言恨,那堪言外深。yù jìng wú yán hèn,nà kān yán wài shēn。

买鸡

王世贞

儿童爱春懒,为买汝南鸡。ér tóng ài chūn lǎn,wèi mǎi rǔ nán jī。
不晓幽人意,翻令拂曙啼。bù xiǎo yōu rén yì,fān lìng fú shǔ tí。

刘太常亟言大城令忽君之贤也其善状非一至祷雨立澍矣予闻而贤之为赋四绝句

王世贞

试按扶风部,应先数大城。shì àn fú fēng bù,yīng xiān shù dà chéng。
神依灌坛令,民颂束先生。shén yī guàn tán lìng,mín sòng shù xiān shēng。

刘太常亟言大城令忽君之贤也其善状非一至祷雨立澍矣予闻而贤之为赋四绝句

王世贞

自是神君雨,那因少女风。zì shì shén jūn yǔ,nà yīn shǎo nǚ fēng。
河阳万垄绿,千树亦争红。hé yáng wàn lǒng lǜ,qiān shù yì zhēng hóng。

刘太常亟言大城令忽君之贤也其善状非一至祷雨立澍矣予闻而贤之为赋四绝句

王世贞

霢霂沾衣乐,滂沱破块宽。mài mù zhān yī lè,pāng tuó pò kuài kuān。
好星元有雨,星是汉郎官。hǎo xīng yuán yǒu yǔ,xīng shì hàn láng guān。