古诗词

寄赠李顺德于鳞

王世贞

昨秋送我蓟门侧,天日黯作琉璃碧。zuó qiū sòng wǒ jì mén cè,tiān rì àn zuò liú lí bì。
强以雄心挥别泪,俯视万象俱堪掷。qiáng yǐ xióng xīn huī bié lèi,fǔ shì wàn xiàng jù kān zhì。
千言昵昵未肯尽,片语仓皇各深惜。qiān yán nì nì wèi kěn jǐn,piàn yǔ cāng huáng gè shēn xī。
高艑长驱不断风,被发悲歌向震泽。gāo biàn zhǎng qū bù duàn fēng,bèi fā bēi gē xiàng zhèn zé。
道逢北使行相问,生其果厌承明席。dào féng běi shǐ xíng xiāng wèn,shēng qí guǒ yàn chéng míng xí。
钜鹿西驰七百里,扶风秩中二千石。jù lù xī chí qī bǎi lǐ,fú fēng zhì zhōng èr qiān shí。
黄金横带历下过,里门高车排画戟。huáng jīn héng dài lì xià guò,lǐ mén gāo chē pái huà jǐ。
海内但不书生穷,大笑便出长安陌。hǎi nèi dàn bù shū shēng qióng,dà xiào biàn chū zhǎng ān mò。
何能毫末见文章,乍可沉沦就时格。hé néng háo mò jiàn wén zhāng,zhà kě chén lún jiù shí gé。
贞也高阳一狂客,英雄草莽成莫逆。zhēn yě gāo yáng yī kuáng kè,yīng xióng cǎo mǎng chéng mò nì。
杯酒浮沉到处非,寸心炯炯留生识。bēi jiǔ fú chén dào chù fēi,cùn xīn jiǒng jiǒng liú shēng shí。
昔者击鹿过徐卿,匕首忽奋珊瑚惊。xī zhě jī lù guò xú qīng,bǐ shǒu hū fèn shān hú jīng。
立谈秋风搏雕鹗,纵饮沧海吞鲵鲸。lì tán qiū fēng bó diāo è,zòng yǐn cāng hǎi tūn ní jīng。
生独嶷然摄神气,太华千叠云峥嵘。shēng dú yí rán shè shén qì,tài huá qiān dié yún zhēng róng。
须臾瞪目奇句发,独扫满座无留行。xū yú dèng mù qí jù fā,dú sǎo mǎn zuò wú liú xíng。
更为击筑变清羽,起视河汉西北倾。gèng wèi jī zhù biàn qīng yǔ,qǐ shì hé hàn xī běi qīng。
生骑羸马出秋曙,一榻已下相予迎。shēng qí léi mǎ chū qiū shǔ,yī tà yǐ xià xiāng yǔ yíng。
每寻知已必往古,倘示新篇非世名。měi xún zhī yǐ bì wǎng gǔ,tǎng shì xīn piān fēi shì míng。
今予北来更牢落,眼中徐卿渐有情。jīn yǔ běi lái gèng láo luò,yǎn zhōng xú qīng jiàn yǒu qíng。
拂袖低回望牛斗,掩耳刺促愁蝇声。fú xiù dī huí wàng niú dòu,yǎn ěr cì cù chóu yíng shēng。
勉㫋与生各自爱,胡为局蹐多哀鸣。miǎn yǔ shēng gè zì ài,hú wèi jú jí duō āi míng。
请看日月岂相比,万古不废东西明。qǐng kàn rì yuè qǐ xiāng bǐ,wàn gǔ bù fèi dōng xī míng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

舍身台

王世贞

般若何曾有此因,如来偶醒恋身人。bān ruò hé céng yǒu cǐ yīn,rú lái ǒu xǐng liàn shēn rén。
黄金台上高千尺,天下谁人不舍身。huáng jīn tái shàng gāo qiān chǐ,tiān xià shuí rén bù shě shēn。

献花岩

王世贞

自从偷破信师缄,百卉虽繁鸟不衔。zì cóng tōu pò xìn shī jiān,bǎi huì suī fán niǎo bù xián。
无奈儿孙诽祖失,至今犹号献花岩。wú nài ér sūn fěi zǔ shī,zhì jīn yóu hào xiàn huā yán。

懒融洞

王世贞

雪里垂垂长白莲,不言不起更悠然。xuě lǐ chuí chuí zhǎng bái lián,bù yán bù qǐ gèng yōu rán。
汝家初祖曾何道,翻结神天有漏缘。rǔ jiā chū zǔ céng hé dào,fān jié shén tiān yǒu lòu yuán。

宗人光禄华松鸿胪王继山邀余于王贡士园看牡丹后复同光禄看芍药戏成一绝

王世贞

坐深那论主和宾,总是乌衣巷里人。zuò shēn nà lùn zhǔ hé bīn,zǒng shì wū yī xiàng lǐ rén。
差胜红丹与白药,一般花蒂两番春。chà shèng hóng dān yǔ bái yào,yī bān huā dì liǎng fān chūn。

金陵人家门多种树树头巢乌噪不止甚厌之戏为一绝

王世贞

吴门旧曲厌乌栖,又听长干乌夜啼。wú mén jiù qū yàn wū qī,yòu tīng zhǎng gàn wū yè tí。
丈人屋头有何好,不如清晓汝南鸡。zhàng rén wū tóu yǒu hé hǎo,bù rú qīng xiǎo rǔ nán jī。

戊子初中夏金陵祈晴祈雨者各一而大宗伯姜公主之应因呈公一绝

王世贞

禾田宜雨麦宜晴,前后青泥叩玉清。hé tián yí yǔ mài yí qíng,qián hòu qīng ní kòu yù qīng。
姜氏重瞻灌坛令,秣陵初遇束长生。jiāng shì zhòng zhān guàn tán lìng,mò líng chū yù shù zhǎng shēng。

大宗伯姜公倡诸公祈雨澍应偶成一绝奉览蒙赐迭四章不揣鄙陋辄依韵补上忘其续貂恐蹈蛇足不知群公能遂翕如成此胜事否

王世贞

欲将祈雨续祈晴,日日云璈礼上清。yù jiāng qí yǔ xù qí qíng,rì rì yún áo lǐ shàng qīng。
自是天公在方寸,占风莫问管先生。zì shì tiān gōng zài fāng cùn,zhàn fēng mò wèn guǎn xiān shēng。

大宗伯姜公倡诸公祈雨澍应偶成一绝奉览蒙赐迭四章不揣鄙陋辄依韵补上忘其续貂恐蹈蛇足不知群公能遂翕如成此胜事否

王世贞

拟攀真宰叩阴晴,祗仗清卿彻底清。nǐ pān zhēn zǎi kòu yīn qíng,zhī zhàng qīng qīng chè dǐ qīng。
一望秣陵黄土色,不知新绿为谁生。yī wàng mò líng huáng tǔ sè,bù zhī xīn lǜ wèi shuí shēng。

大宗伯姜公倡诸公祈雨澍应偶成一绝奉览蒙赐迭四章不揣鄙陋辄依韵补上忘其续貂恐蹈蛇足不知群公能遂翕如成此胜事否

王世贞

村村抱耒怨天晴,无奈钟山气转清。cūn cūn bào lěi yuàn tiān qíng,wú nài zhōng shān qì zhuǎn qīng。
可为乖龙眠欲醒,千江鳞甲片时生。kě wèi guāi lóng mián yù xǐng,qiān jiāng lín jiǎ piàn shí shēng。

余自三月朔抵留任于今百三十日矣中间所见所闻有可忧可悯可悲可恨者信笔便成二十绝句至于适意之作十不能一亦见区区一段心绪况味耳

王世贞

仲春初旬辞故林,鲜腆卢胡直至今。zhòng chūn chū xún cí gù lín,xiān tiǎn lú hú zhí zhì jīn。
一片真心终自见,不从儿辈觅知音。yī piàn zhēn xīn zhōng zì jiàn,bù cóng ér bèi mì zhī yīn。

余自三月朔抵留任于今百三十日矣中间所见所闻有可忧可悯可悲可恨者信笔便成二十绝句至于适意之作十不能一亦见区区一段心绪况味耳

王世贞

啼饥哭死遍长干,唯有乌鸢意觉宽。tí jī kū sǐ biàn zhǎng gàn,wéi yǒu wū yuān yì jué kuān。
山色江声空自好,不如聋瞽任春残。shān sè jiāng shēng kōng zì hǎo,bù rú lóng gǔ rèn chūn cán。

余自三月朔抵留任于今百三十日矣中间所见所闻有可忧可悯可悲可恨者信笔便成二十绝句至于适意之作十不能一亦见区区一段心绪况味耳

王世贞

残年故国已无秋,颇解民忧与国忧。cán nián gù guó yǐ wú qiū,pǒ jiě mín yōu yǔ guó yōu。
今日忧来浑不减,更添惭愧到心头。jīn rì yōu lái hún bù jiǎn,gèng tiān cán kuì dào xīn tóu。

余自三月朔抵留任于今百三十日矣中间所见所闻有可忧可悯可悲可恨者信笔便成二十绝句至于适意之作十不能一亦见区区一段心绪况味耳

王世贞

老去心情百不宜,未甘清影坐成移。lǎo qù xīn qíng bǎi bù yí,wèi gān qīng yǐng zuò chéng yí。
虽然书卷衰无味,差胜敲棋卷白时。suī rán shū juǎn shuāi wú wèi,chà shèng qiāo qí juǎn bái shí。

余自三月朔抵留任于今百三十日矣中间所见所闻有可忧可悯可悲可恨者信笔便成二十绝句至于适意之作十不能一亦见区区一段心绪况味耳

王世贞

散衙微缓日初西,稚子能勤进肉糜。sàn yá wēi huǎn rì chū xī,zhì zi néng qín jìn ròu mí。
西去街头三五步,不知烟火几家齐。xī qù jiē tóu sān wǔ bù,bù zhī yān huǒ jǐ jiā qí。

余自三月朔抵留任于今百三十日矣中间所见所闻有可忧可悯可悲可恨者信笔便成二十绝句至于适意之作十不能一亦见区区一段心绪况味耳

王世贞

学道频年懒未成,偶将身世付流萍。xué dào pín nián lǎn wèi chéng,ǒu jiāng shēn shì fù liú píng。
纵教自勘应难答,出爱微官处爱名。zòng jiào zì kān yīng nán dá,chū ài wēi guān chù ài míng。