古诗词

寄赠李顺德于鳞

王世贞

昨秋送我蓟门侧,天日黯作琉璃碧。zuó qiū sòng wǒ jì mén cè,tiān rì àn zuò liú lí bì。
强以雄心挥别泪,俯视万象俱堪掷。qiáng yǐ xióng xīn huī bié lèi,fǔ shì wàn xiàng jù kān zhì。
千言昵昵未肯尽,片语仓皇各深惜。qiān yán nì nì wèi kěn jǐn,piàn yǔ cāng huáng gè shēn xī。
高艑长驱不断风,被发悲歌向震泽。gāo biàn zhǎng qū bù duàn fēng,bèi fā bēi gē xiàng zhèn zé。
道逢北使行相问,生其果厌承明席。dào féng běi shǐ xíng xiāng wèn,shēng qí guǒ yàn chéng míng xí。
钜鹿西驰七百里,扶风秩中二千石。jù lù xī chí qī bǎi lǐ,fú fēng zhì zhōng èr qiān shí。
黄金横带历下过,里门高车排画戟。huáng jīn héng dài lì xià guò,lǐ mén gāo chē pái huà jǐ。
海内但不书生穷,大笑便出长安陌。hǎi nèi dàn bù shū shēng qióng,dà xiào biàn chū zhǎng ān mò。
何能毫末见文章,乍可沉沦就时格。hé néng háo mò jiàn wén zhāng,zhà kě chén lún jiù shí gé。
贞也高阳一狂客,英雄草莽成莫逆。zhēn yě gāo yáng yī kuáng kè,yīng xióng cǎo mǎng chéng mò nì。
杯酒浮沉到处非,寸心炯炯留生识。bēi jiǔ fú chén dào chù fēi,cùn xīn jiǒng jiǒng liú shēng shí。
昔者击鹿过徐卿,匕首忽奋珊瑚惊。xī zhě jī lù guò xú qīng,bǐ shǒu hū fèn shān hú jīng。
立谈秋风搏雕鹗,纵饮沧海吞鲵鲸。lì tán qiū fēng bó diāo è,zòng yǐn cāng hǎi tūn ní jīng。
生独嶷然摄神气,太华千叠云峥嵘。shēng dú yí rán shè shén qì,tài huá qiān dié yún zhēng róng。
须臾瞪目奇句发,独扫满座无留行。xū yú dèng mù qí jù fā,dú sǎo mǎn zuò wú liú xíng。
更为击筑变清羽,起视河汉西北倾。gèng wèi jī zhù biàn qīng yǔ,qǐ shì hé hàn xī běi qīng。
生骑羸马出秋曙,一榻已下相予迎。shēng qí léi mǎ chū qiū shǔ,yī tà yǐ xià xiāng yǔ yíng。
每寻知已必往古,倘示新篇非世名。měi xún zhī yǐ bì wǎng gǔ,tǎng shì xīn piān fēi shì míng。
今予北来更牢落,眼中徐卿渐有情。jīn yǔ běi lái gèng láo luò,yǎn zhōng xú qīng jiàn yǒu qíng。
拂袖低回望牛斗,掩耳刺促愁蝇声。fú xiù dī huí wàng niú dòu,yǎn ěr cì cù chóu yíng shēng。
勉㫋与生各自爱,胡为局蹐多哀鸣。miǎn yǔ shēng gè zì ài,hú wèi jú jí duō āi míng。
请看日月岂相比,万古不废东西明。qǐng kàn rì yuè qǐ xiāng bǐ,wàn gǔ bù fèi dōng xī míng。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

榖日雪作

王世贞

霰雪飘何甚,因风袅更斜。xiàn xuě piāo hé shén,yīn fēng niǎo gèng xié。
腊迟偏为榖,春润未疑花。là chí piān wèi gǔ,chūn rùn wèi yí huā。
曙色开银甃,寒光入绛纱。shǔ sè kāi yín zhòu,hán guāng rù jiàng shā。
床头社酒熟,扶醉到邻家。chuáng tóu shè jiǔ shú,fú zuì dào lín jiā。

晦日园行初见红梅一树作

王世贞

孟春行已尽,入眼但红梅。mèng chūn xíng yǐ jǐn,rù yǎn dàn hóng méi。
破雪寒相假,含风晓暗催。pò xuě hán xiāng jiǎ,hán fēng xiǎo àn cuī。
萧条初辨色,烂漫不禁才。xiāo tiáo chū biàn sè,làn màn bù jìn cái。
且莫论迟暮,陶然酒一杯。qiě mò lùn chí mù,táo rán jiǔ yī bēi。

除夕

王世贞

江村寒转寂,桑柘欲生烟。jiāng cūn hán zhuǎn jì,sāng zhè yù shēng yān。
竟日悬孤榻,有时手一编。jìng rì xuán gū tà,yǒu shí shǒu yī biān。
疏灯逗馀夜,小雨作残年。shū dēng dòu yú yè,xiǎo yǔ zuò cán nián。
唯有牢愁念,时时不类禅。wéi yǒu láo chóu niàn,shí shí bù lèi chán。

除夕

王世贞

谁怜抱影意,吾卧已经旬。shuí lián bào yǐng yì,wú wò yǐ jīng xún。
晻冉难留日,支离向晚身。àn rǎn nán liú rì,zhī lí xiàng wǎn shēn。
任他新甲子,不解守庚申。rèn tā xīn jiǎ zi,bù jiě shǒu gēng shēn。
惟有尊中物,能令隔岁春。wéi yǒu zūn zhōng wù,néng lìng gé suì chūn。

席上探赠得鲁望

王世贞

春风木兰楫,遇尔阖闾城。chūn fēng mù lán jí,yù ěr hé lǘ chéng。
西出横塘晓,寒花千树明。xī chū héng táng xiǎo,hán huā qiān shù míng。
经营多酒事,飞动各诗名。jīng yíng duō jiǔ shì,fēi dòng gè shī míng。
独有分携处,依然黄鸟声。dú yǒu fēn xié chù,yī rán huáng niǎo shēng。

过徐徵君作

王世贞

城处无远瞩,念君亭馆幽。chéng chù wú yuǎn zhǔ,niàn jūn tíng guǎn yōu。
窥帘竹色动,隐几松阴流。kuī lián zhú sè dòng,yǐn jǐ sōng yīn liú。
道书久不读,清言时一酬。dào shū jiǔ bù dú,qīng yán shí yī chóu。
还能开径否,吾敢拟羊求。hái néng kāi jìng fǒu,wú gǎn nǐ yáng qiú。

袁鲁望见过分韵四首新岁为甲子

王世贞

懒草玄经罢,开门春草平。lǎn cǎo xuán jīng bà,kāi mén chūn cǎo píng。
交游随宦失,物态与年生。jiāo yóu suí huàn shī,wù tài yǔ nián shēng。
悬榻宁双下,呼樽始一惊。xuán tà níng shuāng xià,hū zūn shǐ yī jīng。
对君今日饮,差不悔虚名。duì jūn jīn rì yǐn,chà bù huǐ xū míng。

袁鲁望见过分韵四首新岁为甲子

王世贞

盘飧无别味,好为野人留。pán sūn wú bié wèi,hǎo wèi yě rén liú。
菜甲春畦熟,河鲀晓市收。cài jiǎ chūn qí shú,hé tún xiǎo shì shōu。
白分燕玉暖,青擘越丝柔。bái fēn yàn yù nuǎn,qīng bāi yuè sī róu。
却笑张公子,莼鲈夺宦游。què xiào zhāng gōng zi,chún lú duó huàn yóu。

袁鲁望见过分韵四首新岁为甲子

王世贞

小有求羊径,能无为尔开。xiǎo yǒu qiú yáng jìng,néng wú wèi ěr kāi。
冻偏初徙竹,春勒未舒梅。dòng piān chū xǐ zhú,chūn lēi wèi shū méi。
少住因青眼,何营但醁醅。shǎo zhù yīn qīng yǎn,hé yíng dàn lù pēi。
不须论兴尽,归舫或堪陪。bù xū lùn xīng jǐn,guī fǎng huò kān péi。

袁鲁望见过分韵四首新岁为甲子

王世贞

渺渺孤帆去,江头此送君。miǎo miǎo gū fān qù,jiāng tóu cǐ sòng jūn。
风光催岸柳,潮影泄春云。fēng guāng cuī àn liǔ,cháo yǐng xiè chūn yún。
纵饮时相压,狂歌好自闻。zòng yǐn shí xiāng yā,kuáng gē hǎo zì wén。
亦知分手易,将老畏离群。yì zhī fēn shǒu yì,jiāng lǎo wèi lí qún。

法空上人虎丘翻经

王世贞

大有摩尼在,将从智者探。dà yǒu mó ní zài,jiāng cóng zhì zhě tàn。
天花凡几点,贝叶到何函。tiān huā fán jǐ diǎn,bèi yè dào hé hán。
千日悬龙藏,孤灯隐佛龛。qiān rì xuán lóng cáng,gū dēng yǐn fú kān。
欲知翻后境,晓色空寒潭。yù zhī fān hòu jìng,xiǎo sè kōng hán tán。

法上人还石湖

王世贞

一钵本无住,孤云时自依。yī bō běn wú zhù,gū yún shí zì yī。
苍然石湖色,似爱远公归。cāng rán shí hú sè,shì ài yuǎn gōng guī。
忍草吐新带,香莲辞故衣。rěn cǎo tǔ xīn dài,xiāng lián cí gù yī。
唯应乞食后,秋雨对柴扉。wéi yīng qǐ shí hòu,qiū yǔ duì chái fēi。

子与病后见贻新诗六章次答

王世贞

高枕抗烟萝,春光奈病何。gāo zhěn kàng yān luó,chūn guāng nài bìng hé。
谁堪胍季子,我解问维摩。shuí kān guā jì zi,wǒ jiě wèn wéi mó。
丈室诸天在,千秋一瞬过。zhàng shì zhū tiān zài,qiān qiū yī shùn guò。
加飧更有语,晚计莫蹉跎。jiā sūn gèng yǒu yǔ,wǎn jì mò cuō tuó。

子与病后见贻新诗六章次答

王世贞

善病胡为尔,清斋药饵催。shàn bìng hú wèi ěr,qīng zhāi yào ěr cuī。
潮怜枚叔对,露惜马卿才。cháo lián méi shū duì,lù xī mǎ qīng cái。
湖海身偏靳,文章老自猜。hú hǎi shēn piān jìn,wén zhāng lǎo zì cāi。
还将呕心句,次第为君裁。hái jiāng ǒu xīn jù,cì dì wèi jūn cái。

子与病后见贻新诗六章次答

王世贞

遥怜伏枕处,咄咄向何人。yáo lián fú zhěn chù,duō duō xiàng hé rén。
春色从教负,朋情转自真。chūn sè cóng jiào fù,péng qíng zhuǎn zì zhēn。
莺花若下酒,烟雨霅溪纶。yīng huā ruò xià jiǔ,yān yǔ zhà xī lún。
不独能憎达,穷来妒汝身。bù dú néng zēng dá,qióng lái dù rǔ shēn。