古诗词

送大司寇顾公还山歌

王世贞

孝皇宾天五十载,海内喁喁想颜色。xiào huáng bīn tiān wǔ shí zài,hǎi nèi yóng yóng xiǎng yán sè。
曾传策士吁真才,往往睹接夔龙席。céng chuán cè shì xū zhēn cái,wǎng wǎng dǔ jiē kuí lóng xí。
呜呼此意苍茫竟谁答,一老岿然峙南极。wū hū cǐ yì cāng máng jìng shuí dá,yī lǎo kuī rán zhì nán jí。
日月长悬魏阙心,波涛竟展渑池翼。rì yuè zhǎng xuán wèi quē xīn,bō tāo jìng zhǎn miǎn chí yì。
自从拂袖离夫椒,安石强折苍生腰。zì cóng fú xiù lí fū jiāo,ān shí qiáng zhé cāng shēng yāo。
十年再压铜柱碛,两都重肃金天飙。shí nián zài yā tóng zhù qì,liǎng dōu zhòng sù jīn tiān biāo。
巍如大衡悬东序,耸若乔木干层霄。wēi rú dà héng xuán dōng xù,sǒng ruò qiáo mù gàn céng xiāo。
珊瑚欲枯沧海钓,云母隔坐天门朝。shān hú yù kū cāng hǎi diào,yún mǔ gé zuò tiān mén cháo。
谁其青骢绣为袍,望公崔嵬不得骄。shuí qí qīng cōng xiù wèi páo,wàng gōng cuī wéi bù dé jiāo。
片言出口捩眼鼻,一疏脱屣甘渔樵。piàn yán chū kǒu liè yǎn bí,yī shū tuō xǐ gān yú qiáo。
菰城社者刘司空,啸作鼓吹惊鸿蒙。gū chéng shè zhě liú sī kōng,xiào zuò gǔ chuī jīng hóng méng。
轻舟握手慰劳苦,苕水尽发桃花红,青山无言忽两翁。qīng zhōu wò shǒu wèi láo kǔ,sháo shuǐ jǐn fā táo huā hóng,qīng shān wú yán hū liǎng wēng。
为公萋菲意良厚,时有时才任奔走。wèi gōng qī fēi yì liáng hòu,shí yǒu shí cái rèn bēn zǒu。
阴森狐狸固城社,潦落麟凤沈郊薮。yīn sēn hú lí gù chéng shè,lǎo luò lín fèng shěn jiāo sǒu。
不堪屈指孝皇年,试论更得如公否。bù kān qū zhǐ xiào huáng nián,shì lùn gèng dé rú gōng fǒu。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

仲山先生归佳城得挽歌四绝送之

王世贞

少日五长王散骑,晚年三绝郑台州。shǎo rì wǔ zhǎng wáng sàn qí,wǎn nián sān jué zhèng tái zhōu。
生来不作红尘梦,到了青山伴白头。shēng lái bù zuò hóng chén mèng,dào le qīng shān bàn bái tóu。

仲山先生归佳城得挽歌四绝送之

王世贞

宝界山头玉万枝,人忘物在转成悲。bǎo jiè shān tóu yù wàn zhī,rén wàng wù zài zhuǎn chéng bēi。
相逢莫叹风流尽,留得王维画里诗。xiāng féng mò tàn fēng liú jǐn,liú dé wáng wéi huà lǐ shī。

仲山先生归佳城得挽歌四绝送之

王世贞

春风一蝶自悠扬,八十能过百岁长。chūn fēng yī dié zì yōu yáng,bā shí néng guò bǎi suì zhǎng。
莫怪蓝田饶晚价,有儿谁似北中郎。mò guài lán tián ráo wǎn jià,yǒu ér shuí shì běi zhōng láng。

题黄定父瓜洲小阁

王世贞

小阁方床睡思浓,金山忽送五更钟。xiǎo gé fāng chuáng shuì sī nóng,jīn shān hū sòng wǔ gèng zhōng。
披衣起坐浑无事,唤起江南千万峰。pī yī qǐ zuò hún wú shì,huàn qǐ jiāng nán qiān wàn fēng。

题画

王世贞

瘦石枯松写暮秋,清溪一道带云流。shòu shí kū sōng xiě mù qiū,qīng xī yī dào dài yún liú。
纶竿纵有无心得,莫怪游鱼不上钩。lún gān zòng yǒu wú xīn dé,mò guài yóu yú bù shàng gōu。

朱翁年七十号味耕而又好菊有子为诸生故寿之

王世贞

南宫徽号下恩纶,共喜高年赐帛新。nán gōng huī hào xià ēn lún,gòng xǐ gāo nián cì bó xīn。
更是一科堪应诏,曾为孝弟力田人。gèng shì yī kē kān yīng zhào,céng wèi xiào dì lì tián rén。

朱翁年七十号味耕而又好菊有子为诸生故寿之

王世贞

萧萧华发倚斜杨,也种黄花也种秧。xiāo xiāo huá fā yǐ xié yáng,yě zhǒng huáng huā yě zhǒng yāng。
不是陶家五男拙,有儿身在泮宫墙。bù shì táo jiā wǔ nán zhuō,yǒu ér shēn zài pàn gōng qiáng。

戏题诗扇后贻徐生

王世贞

蕺山老姥亦可怜,遇我涂鸦不值钱。jí shān lǎo lǎo yì kě lián,yù wǒ tú yā bù zhí qián。
箧笥恩情翻不薄,好留怀袖向明年。qiè sì ēn qíng fān bù báo,hǎo liú huái xiù xiàng míng nián。

长夏无事避暑山园景事所会即成微吟得二十绝句

王世贞

小径平桥路欲分,万条青玉一溪云。xiǎo jìng píng qiáo lù yù fēn,wàn tiáo qīng yù yī xī yún。
不须更到幽奇处,便合长康写此君。bù xū gèng dào yōu qí chù,biàn hé zhǎng kāng xiě cǐ jūn。

长夏无事避暑山园景事所会即成微吟得二十绝句

王世贞

剥啄从多且未应,小窗过雨篆烟凝。bō zhuó cóng duō qiě wèi yīng,xiǎo chuāng guò yǔ zhuàn yān níng。
偶然文债支梧了,却是逍遥退院僧。ǒu rán wén zhài zhī wú le,què shì xiāo yáo tuì yuàn sēng。

长夏无事避暑山园景事所会即成微吟得二十绝句

王世贞

潺湲信宿稻苗齐,涧水争趋罨画溪。chán yuán xìn sù dào miáo qí,jiàn shuǐ zhēng qū yǎn huà xī。
处处竹梧添染碧,祗惊帘外数峰低。chù chù zhú wú tiān rǎn bì,zhī jīng lián wài shù fēng dī。

长夏无事避暑山园景事所会即成微吟得二十绝句

王世贞

丝竹由来非我心,未论山水有清音。sī zhú yóu lái fēi wǒ xīn,wèi lùn shān shuǐ yǒu qīng yīn。
空林宴坐幽深处,难道无弦不是琴。kōng lín yàn zuò yōu shēn chù,nán dào wú xián bù shì qín。

长夏无事避暑山园景事所会即成微吟得二十绝句

王世贞

日长随意选渔竿,小港轻舠唤不难。rì zhǎng suí yì xuǎn yú gān,xiǎo gǎng qīng dāo huàn bù nán。
千迭芙蓉攒碧玉,此图留待月中看。qiān dié fú róng zǎn bì yù,cǐ tú liú dài yuè zhōng kàn。

长夏无事避暑山园景事所会即成微吟得二十绝句

王世贞

微凉淅淅上轻褣,课竹调琴一小僮。wēi liáng xī xī shàng qīng róng,kè zhú diào qín yī xiǎo tóng。
应是中丞霜意薄,故人鸡黍日从容。yīng shì zhōng chéng shuāng yì báo,gù rén jī shǔ rì cóng róng。

长夏无事避暑山园景事所会即成微吟得二十绝句

王世贞

流水高峰尽日闲,柴门风卷不成关。liú shuǐ gāo fēng jǐn rì xián,chái mén fēng juǎn bù chéng guān。
主翁虽有无劳问,原与游人共此山。zhǔ wēng suī yǒu wú láo wèn,yuán yǔ yóu rén gòng cǐ shān。