古诗词

为吴舍人题匈奴出猎图

王世贞

谁为舍人画此图,高堂日落秋汹汹。shuí wèi shě rén huà cǐ tú,gāo táng rì luò qiū xiōng xiōng。
细看乃是单于猎,白草黄云骨俱悚。xì kàn nǎi shì dān yú liè,bái cǎo huáng yún gǔ jù sǒng。
马如游龙戏溟渤,人即饥乌暗霜垄。mǎ rú yóu lóng xì míng bó,rén jí jī wū àn shuāng lǒng。
无论众马姿态雄,饮龁虽异骄心同。wú lùn zhòng mǎ zī tài xióng,yǐn hé suī yì jiāo xīn tóng。
嘶鸣欲追青海日,蹴踏乱起祁连风。sī míng yù zhuī qīng hǎi rì,cù tà luàn qǐ qí lián fēng。
魋结健儿鞭寒空,中间画纛摩双熊。tuí jié jiàn ér biān hán kōng,zhōng jiān huà dào mó shuāng xióng。
一矢奔传号令出,霹雳尽响乌号弓。yī shǐ bēn chuán hào lìng chū,pī lì jǐn xiǎng wū hào gōng。
苍鹰脱韝乍有神,撇捩羊角盘车轮。cāng yīng tuō gōu zhà yǒu shén,piē liè yáng jiǎo pán chē lún。
迥如流星渐不辨,白羽散坠飘红尘。jiǒng rú liú xīng jiàn bù biàn,bái yǔ sàn zhuì piāo hóng chén。
小奴拍马呼声频,夺将头鹅任众嗔。xiǎo nú pāi mǎ hū shēng pín,duó jiāng tóu é rèn zhòng chēn。
臂鹰瞅目逞绝叫,百鸟骨折颠高旻。bì yīng chǒu mù chěng jué jiào,bǎi niǎo gǔ zhé diān gāo mín。
草中狐兔眠难稳,卢鹊何甘让秋隼。cǎo zhōng hú tù mián nán wěn,lú què hé gān ràng qiū sǔn。
一线光衔尾初及,千林越遍心逾紧。yī xiàn guāng xián wěi chū jí,qiān lín yuè biàn xīn yú jǐn。
岂无狡捷胜东郭,年命今衰气力尽。qǐ wú jiǎo jié shèng dōng guō,nián mìng jīn shuāi qì lì jǐn。
哀魄黯䨴归荒烟,肩稍袒割太剧颠。āi pò àn duì guī huāng yān,jiān shāo tǎn gē tài jù diān。
櫜声小击万马敛,群奴笑立穹庐前。gāo shēng xiǎo jī wàn mǎ liǎn,qún nú xiào lì qióng lú qián。
黄金犀比上功赏,妻子改色欢相延。huáng jīn xī bǐ shàng gōng shǎng,qī zi gǎi sè huān xiāng yán。
此时单于醉何有,极目茫茫失飞走。cǐ shí dān yú zuì hé yǒu,jí mù máng máng shī fēi zǒu。
鹍弦教上叱拨调,酡酥列捧阏氏手。kūn xián jiào shàng chì bō diào,tuó sū liè pěng è shì shǒu。
天留大卤任长驱,莫作欃枪犯南斗。tiān liú dà lǔ rèn zhǎng qū,mò zuò chán qiāng fàn nán dòu。
汉家天子猎甘泉,头白扬雄罢草玄。hàn jiā tiān zi liè gān quán,tóu bái yáng xióng bà cǎo xuán。
烦君好手图王会,为是呼韩款塞年。fán jūn hǎo shǒu tú wáng huì,wèi shì hū hán kuǎn sāi nián。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

过皖城

王世贞

不问江南北,江风任往还。bù wèn jiāng nán běi,jiāng fēng rèn wǎng hái。
杯中是何物,青峭皖公山。bēi zhōng shì hé wù,qīng qiào wǎn gōng shān。

和尚矶在采石道士洑在蕲水小孤中立焉

王世贞

东是和尚矶,西是道士洑。dōng shì hé shàng jī,xī shì dào shì fú。
那能教小姑,不就彭郎宿。nà néng jiào xiǎo gū,bù jiù péng láng sù。

祭小孤神祠作

王世贞

小孤有神祠,亭亭大江中。xiǎo gū yǒu shén cí,tíng tíng dà jiāng zhōng。
行人俱赛祭,那得往来风。xíng rén jù sài jì,nà dé wǎng lái fēng。

彭泽颜明府来谒

王世贞

偶然折腰罢,满路青山看。ǒu rán zhé yāo bà,mǎn lù qīng shān kàn。
却笑陶彭泽,何因便去官。què xiào táo péng zé,hé yīn biàn qù guān。

过浔阳

王世贞

功名侮余甚,厌之不能舍。gōng míng wǔ yú shén,yàn zhī bù néng shě。
试问庐山峰,可晓白司马。shì wèn lú shān fēng,kě xiǎo bái sī mǎ。

望大孤山

王世贞

人言大孤丑,不及小孤妍。rén yán dà gū chǒu,bù jí xiǎo gū yán。
若向鄱阳去,南风也系船。ruò xiàng pó yáng qù,nán fēng yě xì chuán。

神鸦

王世贞

神鸦向千载,依然少陵句。shén yā xiàng qiān zài,yī rán shǎo líng jù。
不学柏台乌,台迁乌亦去。bù xué bǎi tái wū,tái qiān wū yì qù。

至李坪驿始见竹筏上居民连亘三十馀家云随流上下作䕊治板行贩

王世贞

何必问故乡,浮家任侬住。hé bì wèn gù xiāng,fú jiā rèn nóng zhù。
一夜便风来,尽呼邻里去。yī yè biàn fēng lái,jǐn hū lín lǐ qù。

入黄州

王世贞

青衫曳地行,双眼鼻端看。qīng shān yè dì xíng,shuāng yǎn bí duān kàn。
此岂玩世人,怜为世人玩。cǐ qǐ wán shì rén,lián wèi shì rén wán。

青山矶

王世贞

武昌在前头,逡巡不肯去。wǔ chāng zài qián tóu,qūn xún bù kěn qù。
为爱青山矶,且对青山住。wèi ài qīng shān jī,qiě duì qīng shān zhù。

过息题息妫

王世贞

君王爱侵地,贱妾偶酬心。jūn wáng ài qīn dì,jiàn qiè ǒu chóu xīn。
欲竟无言恨,那堪言外深。yù jìng wú yán hèn,nà kān yán wài shēn。

买鸡

王世贞

儿童爱春懒,为买汝南鸡。ér tóng ài chūn lǎn,wèi mǎi rǔ nán jī。
不晓幽人意,翻令拂曙啼。bù xiǎo yōu rén yì,fān lìng fú shǔ tí。

刘太常亟言大城令忽君之贤也其善状非一至祷雨立澍矣予闻而贤之为赋四绝句

王世贞

试按扶风部,应先数大城。shì àn fú fēng bù,yīng xiān shù dà chéng。
神依灌坛令,民颂束先生。shén yī guàn tán lìng,mín sòng shù xiān shēng。

刘太常亟言大城令忽君之贤也其善状非一至祷雨立澍矣予闻而贤之为赋四绝句

王世贞

自是神君雨,那因少女风。zì shì shén jūn yǔ,nà yīn shǎo nǚ fēng。
河阳万垄绿,千树亦争红。hé yáng wàn lǒng lǜ,qiān shù yì zhēng hóng。

刘太常亟言大城令忽君之贤也其善状非一至祷雨立澍矣予闻而贤之为赋四绝句

王世贞

霢霂沾衣乐,滂沱破块宽。mài mù zhān yī lè,pāng tuó pò kuài kuān。
好星元有雨,星是汉郎官。hǎo xīng yuán yǒu yǔ,xīng shì hàn láng guān。