古诗词

为吴舍人题匈奴出猎图

王世贞

谁为舍人画此图,高堂日落秋汹汹。shuí wèi shě rén huà cǐ tú,gāo táng rì luò qiū xiōng xiōng。
细看乃是单于猎,白草黄云骨俱悚。xì kàn nǎi shì dān yú liè,bái cǎo huáng yún gǔ jù sǒng。
马如游龙戏溟渤,人即饥乌暗霜垄。mǎ rú yóu lóng xì míng bó,rén jí jī wū àn shuāng lǒng。
无论众马姿态雄,饮龁虽异骄心同。wú lùn zhòng mǎ zī tài xióng,yǐn hé suī yì jiāo xīn tóng。
嘶鸣欲追青海日,蹴踏乱起祁连风。sī míng yù zhuī qīng hǎi rì,cù tà luàn qǐ qí lián fēng。
魋结健儿鞭寒空,中间画纛摩双熊。tuí jié jiàn ér biān hán kōng,zhōng jiān huà dào mó shuāng xióng。
一矢奔传号令出,霹雳尽响乌号弓。yī shǐ bēn chuán hào lìng chū,pī lì jǐn xiǎng wū hào gōng。
苍鹰脱韝乍有神,撇捩羊角盘车轮。cāng yīng tuō gōu zhà yǒu shén,piē liè yáng jiǎo pán chē lún。
迥如流星渐不辨,白羽散坠飘红尘。jiǒng rú liú xīng jiàn bù biàn,bái yǔ sàn zhuì piāo hóng chén。
小奴拍马呼声频,夺将头鹅任众嗔。xiǎo nú pāi mǎ hū shēng pín,duó jiāng tóu é rèn zhòng chēn。
臂鹰瞅目逞绝叫,百鸟骨折颠高旻。bì yīng chǒu mù chěng jué jiào,bǎi niǎo gǔ zhé diān gāo mín。
草中狐兔眠难稳,卢鹊何甘让秋隼。cǎo zhōng hú tù mián nán wěn,lú què hé gān ràng qiū sǔn。
一线光衔尾初及,千林越遍心逾紧。yī xiàn guāng xián wěi chū jí,qiān lín yuè biàn xīn yú jǐn。
岂无狡捷胜东郭,年命今衰气力尽。qǐ wú jiǎo jié shèng dōng guō,nián mìng jīn shuāi qì lì jǐn。
哀魄黯䨴归荒烟,肩稍袒割太剧颠。āi pò àn duì guī huāng yān,jiān shāo tǎn gē tài jù diān。
櫜声小击万马敛,群奴笑立穹庐前。gāo shēng xiǎo jī wàn mǎ liǎn,qún nú xiào lì qióng lú qián。
黄金犀比上功赏,妻子改色欢相延。huáng jīn xī bǐ shàng gōng shǎng,qī zi gǎi sè huān xiāng yán。
此时单于醉何有,极目茫茫失飞走。cǐ shí dān yú zuì hé yǒu,jí mù máng máng shī fēi zǒu。
鹍弦教上叱拨调,酡酥列捧阏氏手。kūn xián jiào shàng chì bō diào,tuó sū liè pěng è shì shǒu。
天留大卤任长驱,莫作欃枪犯南斗。tiān liú dà lǔ rèn zhǎng qū,mò zuò chán qiāng fàn nán dòu。
汉家天子猎甘泉,头白扬雄罢草玄。hàn jiā tiān zi liè gān quán,tóu bái yáng xióng bà cǎo xuán。
烦君好手图王会,为是呼韩款塞年。fán jūn hǎo shǒu tú wáng huì,wèi shì hū hán kuǎn sāi nián。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

感兴六首

王世贞

峭风俄扫蒻房空,恍忽还疑在梦中。qiào fēng é sǎo ruò fáng kōng,huǎng hū hái yí zài mèng zhōng。
毕竟怨亲何所似,偶然萍水复西东。bì jìng yuàn qīn hé suǒ shì,ǒu rán píng shuǐ fù xī dōng。

感兴六首

王世贞

欲酌仍停鹦鹉螺,酒醒长叹对银河。yù zhuó réng tíng yīng wǔ luó,jiǔ xǐng zhǎng tàn duì yín hé。
傍人总会应难语,但道中年感慨多。bàng rén zǒng huì yīng nán yǔ,dàn dào zhōng nián gǎn kǎi duō。

感兴六首

王世贞

单车柳色太行新,浊酒寒灯供此身。dān chē liǔ sè tài xíng xīn,zhuó jiǔ hán dēng gōng cǐ shēn。
燕赵向来多似玉,懒教人唤负心人。yàn zhào xiàng lái duō shì yù,lǎn jiào rén huàn fù xīn rén。

息阴树傍冠尘俄重拂拭之馀聊用自解

王世贞

欲将烦暑借风宽,更起红尘上鹖冠。yù jiāng fán shǔ jiè fēng kuān,gèng qǐ hóng chén shàng hé guān。
拭罢只堪他日挂,不须留待故人弹。shì bà zhǐ kān tā rì guà,bù xū liú dài gù rén dàn。

渡黄河偶成

王世贞

银作天河玉作堤,河流倒挂与天齐。yín zuò tiān hé yù zuò dī,hé liú dào guà yǔ tiān qí。
可怜抛向昆仑顶,一到人间浊似泥。kě lián pāo xiàng kūn lún dǐng,yī dào rén jiān zhuó shì ní。

初登太行回望有思

王世贞

千山立马送斜晖,平楚苍然色渐微。qiān shān lì mǎ sòng xié huī,píng chǔ cāng rán sè jiàn wēi。
最是东南欲尽处,黏天一点白云飞。zuì shì dōng nán yù jǐn chù,nián tiān yī diǎn bái yún fēi。

由宁郭抵新化镇即事

王世贞

阴沟清泚复湾环,桃李成阴桑柘闲。yīn gōu qīng cǐ fù wān huán,táo lǐ chéng yīn sāng zhè xián。
道是江南好风景,举头如戟太行山。dào shì jiāng nán hǎo fēng jǐng,jǔ tóu rú jǐ tài xíng shān。

由宁郭抵新化镇即事

王世贞

夹溪修竹带青葱,便拟移家住此中。jiā xī xiū zhú dài qīng cōng,biàn nǐ yí jiā zhù cǐ zhōng。
却忆乡园浑未乏,不知何事厌江东。què yì xiāng yuán hún wèi fá,bù zhī hé shì yàn jiāng dōng。

臬署闲居偶成二绝

王世贞

道了放衙无一事,偶然驯鹿过庭除。dào le fàng yá wú yī shì,ǒu rán xùn lù guò tíng chú。
与君多少优闲在,只是长林意未舒。yǔ jūn duō shǎo yōu xián zài,zhǐ shì zhǎng lín yì wèi shū。

臬署闲居偶成二绝

王世贞

晋阳酒清绝可人,午饮酣眠从至申。jìn yáng jiǔ qīng jué kě rén,wǔ yǐn hān mián cóng zhì shēn。
赖得长安信易达,知余懒病定为真。lài dé zhǎng ān xìn yì dá,zhī yú lǎn bìng dìng wèi zhēn。

与张王二君弥陀寺小饮二君有惠政吾郡时王与余谈禅而张旨在玄不甚答戏成三绝

王世贞

一尊萧寺鬓毛新,醉后那论主与宾。yī zūn xiāo sì bìn máo xīn,zuì hòu nà lùn zhǔ yǔ bīn。
我梦未醒君梦觉,可能还唤梦中人。wǒ mèng wèi xǐng jūn mèng jué,kě néng hái huàn mèng zhōng rén。

与张王二君弥陀寺小饮二君有惠政吾郡时王与余谈禅而张旨在玄不甚答戏成三绝

王世贞

参差棠树五湖滨,福在人天慧在身。cān chà táng shù wǔ hú bīn,fú zài rén tiān huì zài shēn。
争似懒夫穷彻骨,西方处处是迷津。zhēng shì lǎn fū qióng chè gǔ,xī fāng chù chù shì mí jīn。

与张王二君弥陀寺小饮二君有惠政吾郡时王与余谈禅而张旨在玄不甚答戏成三绝

王世贞

张君杜口为尊玄,王子纵横岂离禅。zhāng jūn dù kǒu wèi zūn xuán,wáng zi zòng héng qǐ lí chán。
任是法门吾不会,一杯还向炕头眠。rèn shì fǎ mén wú bù huì,yī bēi hái xiàng kàng tóu mián。

过亡妾殡所有感

王世贞

绛罗长护曲阑干,树底春花不睹残。jiàng luó zhǎng hù qū lán gàn,shù dǐ chūn huā bù dǔ cán。
谁道殡宫荒垄畔,白杨吹送四时寒。shuí dào bìn gōng huāng lǒng pàn,bái yáng chuī sòng sì shí hán。

过亡妾殡所有感

王世贞

去辞华屋傍荒丘,儿女呼娘不解求。qù cí huá wū bàng huāng qiū,ér nǚ hū niáng bù jiě qiú。
任使破除情字尽,也应饶泪到心头。rèn shǐ pò chú qíng zì jǐn,yě yīng ráo lèi dào xīn tóu。