古诗词

为吴舍人题匈奴出猎图

王世贞

谁为舍人画此图,高堂日落秋汹汹。shuí wèi shě rén huà cǐ tú,gāo táng rì luò qiū xiōng xiōng。
细看乃是单于猎,白草黄云骨俱悚。xì kàn nǎi shì dān yú liè,bái cǎo huáng yún gǔ jù sǒng。
马如游龙戏溟渤,人即饥乌暗霜垄。mǎ rú yóu lóng xì míng bó,rén jí jī wū àn shuāng lǒng。
无论众马姿态雄,饮龁虽异骄心同。wú lùn zhòng mǎ zī tài xióng,yǐn hé suī yì jiāo xīn tóng。
嘶鸣欲追青海日,蹴踏乱起祁连风。sī míng yù zhuī qīng hǎi rì,cù tà luàn qǐ qí lián fēng。
魋结健儿鞭寒空,中间画纛摩双熊。tuí jié jiàn ér biān hán kōng,zhōng jiān huà dào mó shuāng xióng。
一矢奔传号令出,霹雳尽响乌号弓。yī shǐ bēn chuán hào lìng chū,pī lì jǐn xiǎng wū hào gōng。
苍鹰脱韝乍有神,撇捩羊角盘车轮。cāng yīng tuō gōu zhà yǒu shén,piē liè yáng jiǎo pán chē lún。
迥如流星渐不辨,白羽散坠飘红尘。jiǒng rú liú xīng jiàn bù biàn,bái yǔ sàn zhuì piāo hóng chén。
小奴拍马呼声频,夺将头鹅任众嗔。xiǎo nú pāi mǎ hū shēng pín,duó jiāng tóu é rèn zhòng chēn。
臂鹰瞅目逞绝叫,百鸟骨折颠高旻。bì yīng chǒu mù chěng jué jiào,bǎi niǎo gǔ zhé diān gāo mín。
草中狐兔眠难稳,卢鹊何甘让秋隼。cǎo zhōng hú tù mián nán wěn,lú què hé gān ràng qiū sǔn。
一线光衔尾初及,千林越遍心逾紧。yī xiàn guāng xián wěi chū jí,qiān lín yuè biàn xīn yú jǐn。
岂无狡捷胜东郭,年命今衰气力尽。qǐ wú jiǎo jié shèng dōng guō,nián mìng jīn shuāi qì lì jǐn。
哀魄黯䨴归荒烟,肩稍袒割太剧颠。āi pò àn duì guī huāng yān,jiān shāo tǎn gē tài jù diān。
櫜声小击万马敛,群奴笑立穹庐前。gāo shēng xiǎo jī wàn mǎ liǎn,qún nú xiào lì qióng lú qián。
黄金犀比上功赏,妻子改色欢相延。huáng jīn xī bǐ shàng gōng shǎng,qī zi gǎi sè huān xiāng yán。
此时单于醉何有,极目茫茫失飞走。cǐ shí dān yú zuì hé yǒu,jí mù máng máng shī fēi zǒu。
鹍弦教上叱拨调,酡酥列捧阏氏手。kūn xián jiào shàng chì bō diào,tuó sū liè pěng è shì shǒu。
天留大卤任长驱,莫作欃枪犯南斗。tiān liú dà lǔ rèn zhǎng qū,mò zuò chán qiāng fàn nán dòu。
汉家天子猎甘泉,头白扬雄罢草玄。hàn jiā tiān zi liè gān quán,tóu bái yáng xióng bà cǎo xuán。
烦君好手图王会,为是呼韩款塞年。fán jūn hǎo shǒu tú wáng huì,wèi shì hū hán kuǎn sāi nián。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

赠王罗二子

王世贞

局蹐时才甚,浮沉敢望怜。jú jí shí cái shén,fú chén gǎn wàng lián。
自逢双白璧,不惜五朱弦。zì féng shuāng bái bì,bù xī wǔ zhū xián。
吏事吾宁左,诗名尔竞前。lì shì wú níng zuǒ,shī míng ěr jìng qián。
好将车马地,一一问长年。hǎo jiāng chē mǎ dì,yī yī wèn zhǎng nián。

邢州别于鳞

王世贞

西来天地坼,无恙太行城。xī lái tiān dì chè,wú yàng tài xíng chéng。
二子狂歌发,千山秋思生。èr zi kuáng gē fā,qiān shān qiū sī shēng。
世人殊黯淡,何物与纵横。shì rén shū àn dàn,hé wù yǔ zòng héng。
不独文章在,兼齐拙宦名。bù dú wén zhāng zài,jiān qí zhuō huàn míng。

邢州别于鳞

王世贞

春花杜陵陌,慷慨各沾襟。chūn huā dù líng mò,kāng kǎi gè zhān jīn。
不谓人间地,重扶海内心。bù wèi rén jiān dì,zhòng fú hǎi nèi xīn。
题诗挥白日,把酒笑黄金。tí shī huī bái rì,bǎ jiǔ xiào huáng jīn。
欲缓征车路,关门斗气沈。yù huǎn zhēng chē lù,guān mén dòu qì shěn。

贻子相

王世贞

薄禄藏吾道,移官拒物情。báo lù cáng wú dào,yí guān jù wù qíng。
簿书空自老,衣食自难轻。bù shū kōng zì lǎo,yī shí zì nán qīng。
渐削峥嵘迹,谁探黯淡名。jiàn xuē zhēng róng jì,shuí tàn àn dàn míng。
语君无一可,只是学归耕。yǔ jūn wú yī kě,zhǐ shì xué guī gēng。

贻应比部在明

王世贞

屈指交游在,相论涕泪中。qū zhǐ jiāo yóu zài,xiāng lùn tì lèi zhōng。
草成何地碧,枫落故年红。cǎo chéng hé dì bì,fēng luò gù nián hóng。
心事谁偏就,生涯渐许同。xīn shì shuí piān jiù,shēng yá jiàn xǔ tóng。
还期大河水,双柁鼓春风。hái qī dà hé shuǐ,shuāng duò gǔ chūn fēng。

由天津泛舟趣霸水次夜泊其一

王世贞

高帆去不极,天际见人家。gāo fān qù bù jí,tiān jì jiàn rén jiā。
系网青枫树,藏舟白荻花。xì wǎng qīng fēng shù,cáng zhōu bái dí huā。
回风喧雁鹜,隙月上鱼虾。huí fēng xuān yàn wù,xì yuè shàng yú xiā。
亦有垂纶地,兵戈敢自夸。yì yǒu chuí lún dì,bīng gē gǎn zì kuā。

王丈比部以二诗见怀率尔有答

王世贞

公我丈人行,谁其同舍郎。gōng wǒ zhàng rén xíng,shuí qí tóng shě láng。
白云辞汉吏,寒月满胡床。bái yún cí hàn lì,hán yuè mǎn hú chuáng。
踪迹时相掩,诗篇意未忘。zōng jì shí xiāng yǎn,shī piān yì wèi wàng。
金明无地入,矫首问苍茫。jīn míng wú dì rù,jiǎo shǒu wèn cāng máng。

王丈比部以二诗见怀率尔有答

王世贞

别来凡几日,霜色转关榆。bié lái fán jǐ rì,shuāng sè zhuǎn guān yú。
一剖黄河鲤,双遗明月珠。yī pōu huáng hé lǐ,shuāng yí míng yuè zhū。
故人元不薄,世路转多虞。gù rén yuán bù báo,shì lù zhuǎn duō yú。
问我疏狂态,君还道有无。wèn wǒ shū kuáng tài,jūn hái dào yǒu wú。

得子与书有感

王世贞

莫问春来色,人间渐不如。mò wèn chūn lái sè,rén jiān jiàn bù rú。
使星双战地,兵火数行书。shǐ xīng shuāng zhàn dì,bīng huǒ shù xíng shū。
白发谁堪少,青山也自疏。bái fā shuí kān shǎo,qīng shān yě zì shū。
踟蹰但杯酒,深愧吕安车。chí chú dàn bēi jiǔ,shēn kuì lǚ ān chē。

哭故鸿胪卿王公楠

王世贞

十年符节令,一拜鸿胪卿。shí nián fú jié lìng,yī bài hóng lú qīng。
拙宦元君事,辞官岂众情。zhuō huàn yuán jūn shì,cí guān qǐ zhòng qíng。
吾方要坐隐,天忽忌归耕。wú fāng yào zuò yǐn,tiān hū jì guī gēng。
未有延陵剑,秋风涕泪横。wèi yǒu yán líng jiàn,qiū fēng tì lèi héng。

哭故鸿胪卿王公楠

王世贞

难弟元方并,无儿伯道传。nán dì yuán fāng bìng,wú ér bó dào chuán。
青云晚更薄,白发病仍偏。qīng yún wǎn gèng báo,bái fā bìng réng piān。
尚忆山阴墅,谁题京兆阡。shàng yì shān yīn shù,shuí tí jīng zhào qiān。
西州旧游地,骑马醉潸然。xī zhōu jiù yóu dì,qí mǎ zuì shān rán。

赠万生

王世贞

看君谏议后,疏草箧中遗。kàn jūn jiàn yì hòu,shū cǎo qiè zhōng yí。
旧业青山少,穷愁白雪疑。jiù yè qīng shān shǎo,qióng chóu bái xuě yí。
书成人未达,酒至尔何辞。shū chéng rén wèi dá,jiǔ zhì ěr hé cí。
他日相如贵,毋忘涤器时。tā rì xiāng rú guì,wú wàng dí qì shí。

移司顺义有作

王世贞

孤城寒色里,粉堞自悲笳。gū chéng hán sè lǐ,fěn dié zì bēi jiā。
行饭数秋叶,携书当晚衙。xíng fàn shù qiū yè,xié shū dāng wǎn yá。
谁言是官长,我意等山家。shuí yán shì guān zhǎng,wǒ yì děng shān jiā。
独有清尊尽,金鱼未许赊。dú yǒu qīng zūn jǐn,jīn yú wèi xǔ shē。

移司顺义有作

王世贞

偶然吏事薄,敢与山林期。ǒu rán lì shì báo,gǎn yǔ shān lín qī。
白日乍依我,青云将问谁。bái rì zhà yī wǒ,qīng yún jiāng wèn shuí。
禽归落霞色,花吐凌霜枝。qín guī luò xiá sè,huā tǔ líng shuāng zhī。
欲谢愚公署,恐令车马知。yù xiè yú gōng shǔ,kǒng lìng chē mǎ zhī。

明卿为删定余诗谢之

王世贞

黯淡看人足,峥嵘得句过。àn dàn kàn rén zú,zhēng róng dé jù guò。
偶然酬造化,未敢问江河。ǒu rán chóu zào huà,wèi gǎn wèn jiāng hé。
后世谁相定,浮生肯自多。hòu shì shuí xiāng dìng,fú shēng kěn zì duō。
还须太玄就,埋著楚山阿。hái xū tài xuán jiù,mái zhù chǔ shān ā。