古诗词

为吴舍人题匈奴出猎图

王世贞

谁为舍人画此图,高堂日落秋汹汹。shuí wèi shě rén huà cǐ tú,gāo táng rì luò qiū xiōng xiōng。
细看乃是单于猎,白草黄云骨俱悚。xì kàn nǎi shì dān yú liè,bái cǎo huáng yún gǔ jù sǒng。
马如游龙戏溟渤,人即饥乌暗霜垄。mǎ rú yóu lóng xì míng bó,rén jí jī wū àn shuāng lǒng。
无论众马姿态雄,饮龁虽异骄心同。wú lùn zhòng mǎ zī tài xióng,yǐn hé suī yì jiāo xīn tóng。
嘶鸣欲追青海日,蹴踏乱起祁连风。sī míng yù zhuī qīng hǎi rì,cù tà luàn qǐ qí lián fēng。
魋结健儿鞭寒空,中间画纛摩双熊。tuí jié jiàn ér biān hán kōng,zhōng jiān huà dào mó shuāng xióng。
一矢奔传号令出,霹雳尽响乌号弓。yī shǐ bēn chuán hào lìng chū,pī lì jǐn xiǎng wū hào gōng。
苍鹰脱韝乍有神,撇捩羊角盘车轮。cāng yīng tuō gōu zhà yǒu shén,piē liè yáng jiǎo pán chē lún。
迥如流星渐不辨,白羽散坠飘红尘。jiǒng rú liú xīng jiàn bù biàn,bái yǔ sàn zhuì piāo hóng chén。
小奴拍马呼声频,夺将头鹅任众嗔。xiǎo nú pāi mǎ hū shēng pín,duó jiāng tóu é rèn zhòng chēn。
臂鹰瞅目逞绝叫,百鸟骨折颠高旻。bì yīng chǒu mù chěng jué jiào,bǎi niǎo gǔ zhé diān gāo mín。
草中狐兔眠难稳,卢鹊何甘让秋隼。cǎo zhōng hú tù mián nán wěn,lú què hé gān ràng qiū sǔn。
一线光衔尾初及,千林越遍心逾紧。yī xiàn guāng xián wěi chū jí,qiān lín yuè biàn xīn yú jǐn。
岂无狡捷胜东郭,年命今衰气力尽。qǐ wú jiǎo jié shèng dōng guō,nián mìng jīn shuāi qì lì jǐn。
哀魄黯䨴归荒烟,肩稍袒割太剧颠。āi pò àn duì guī huāng yān,jiān shāo tǎn gē tài jù diān。
櫜声小击万马敛,群奴笑立穹庐前。gāo shēng xiǎo jī wàn mǎ liǎn,qún nú xiào lì qióng lú qián。
黄金犀比上功赏,妻子改色欢相延。huáng jīn xī bǐ shàng gōng shǎng,qī zi gǎi sè huān xiāng yán。
此时单于醉何有,极目茫茫失飞走。cǐ shí dān yú zuì hé yǒu,jí mù máng máng shī fēi zǒu。
鹍弦教上叱拨调,酡酥列捧阏氏手。kūn xián jiào shàng chì bō diào,tuó sū liè pěng è shì shǒu。
天留大卤任长驱,莫作欃枪犯南斗。tiān liú dà lǔ rèn zhǎng qū,mò zuò chán qiāng fàn nán dòu。
汉家天子猎甘泉,头白扬雄罢草玄。hàn jiā tiān zi liè gān quán,tóu bái yáng xióng bà cǎo xuán。
烦君好手图王会,为是呼韩款塞年。fán jūn hǎo shǒu tú wáng huì,wèi shì hū hán kuǎn sāi nián。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

用晦以三寸箧贮金字佛经咒二十余卷精工之甚感而赋谢

王世贞

函端舍利发,知尔不成空。hán duān shě lì fā,zhī ěr bù chéng kōng。
老眼粗能辨,僧翻未易终。lǎo yǎn cū néng biàn,sēng fān wèi yì zhōng。
真文玄奘熟,梵字苑咸工。zhēn wén xuán zàng shú,fàn zì yuàn xián gōng。
大类群龙藏,收来一钵中。dà lèi qún lóng cáng,shōu lái yī bō zhōng。

寄汪生

王世贞

十日平原饮,星文动有无。shí rì píng yuán yǐn,xīng wén dòng yǒu wú。
名高多借客,侠倦始兼儒。míng gāo duō jiè kè,xiá juàn shǐ jiān rú。
肝胆谁堪寄,诗篇仲不孤。gān dǎn shuí kān jì,shī piān zhòng bù gū。
莼鲈地何限,吾已号潜夫。chún lú dì hé xiàn,wú yǐ hào qián fū。

审录范比部枉驾小园

王世贞

刀笔惊行部,干旄废掩关。dāo bǐ jīng xíng bù,gàn máo fèi yǎn guān。
公才解雷雨,吾象遁天山。gōng cái jiě léi yǔ,wú xiàng dùn tiān shān。
暗壑歌留响,丛花酒破颜。àn hè gē liú xiǎng,cóng huā jiǔ pò yán。
忽闻栖鸟磔,初见火城还。hū wén qī niǎo zhé,chū jiàn huǒ chéng hái。

子循子威诸贤过幼于石湖别墅其高处为新郭城址范紫微遗宅也

王世贞

湖爽杯从益,天空镜对开。hú shuǎng bēi cóng yì,tiān kōng jìng duì kāi。
亭依新郭垒,岸隔旧郊台。tíng yī xīn guō lěi,àn gé jiù jiāo tái。
词笔夸吴会,渔歌起越来。cí bǐ kuā wú huì,yú gē qǐ yuè lái。
无妨醉题壁,君是紫微才。wú fáng zuì tí bì,jūn shì zǐ wēi cái。

再题幼于浮黛阁

王世贞

黛色浮不尽,为君染琴书。dài sè fú bù jǐn,wèi jūn rǎn qín shū。
欸乃一声发,千山残照余。āi nǎi yī shēng fā,qiān shān cán zhào yú。
星河挂槛静,岚雾扑窗虚。xīng hé guà kǎn jìng,lán wù pū chuāng xū。
岂以元龙简,能令求仲疏。qǐ yǐ yuán lóng jiǎn,néng lìng qiú zhòng shū。

袁丈宪副马大参冯少参薛进士邀游石湖

王世贞

群舫来争客,相逢尽故人。qún fǎng lái zhēng kè,xiāng féng jǐn gù rén。
鲭宁五侯味,酒是一家春。qīng níng wǔ hóu wèi,jiǔ shì yī jiā chūn。
湖色能宽醉,乡情好任真。hú sè néng kuān zuì,xiāng qíng hǎo rèn zhēn。
呼童扫盘石,余兴欲垂纶。hū tóng sǎo pán shí,yú xīng yù chuí lún。

吊陆叔平墓

王世贞

崱屴深山径,斯人长夜居。zè lì shēn shān jìng,sī rén zhǎng yè jū。
谁怜一抔土,却掩五车书。shuí lián yī póu tǔ,què yǎn wǔ chē shū。
玄素名空在,丹青代不如。xuán sù míng kōng zài,dān qīng dài bù rú。
齿牙吾自有,从此倦吹嘘。chǐ yá wú zì yǒu,cóng cǐ juàn chuī xū。

吊陆叔平墓

王世贞

一代风流远,穷交雪涕倾。yī dài fēng liú yuǎn,qióng jiāo xuě tì qīng。
老魂招不得,名迹见犹生。lǎo hún zhāo bù dé,míng jì jiàn yóu shēng。
闻笛山阳恨,留刍孺子情。wén dí shān yáng hèn,liú chú rú zi qíng。
女牛高自若,第减少微明。nǚ niú gāo zì ruò,dì jiǎn shǎo wēi míng。

宿王玄静石湖草堂

王世贞

谈笑风生坐,淹留月满筵。tán xiào fēng shēng zuò,yān liú yuè mǎn yán。
湖光来澹荡,竹色进婵娟。hú guāng lái dàn dàng,zhú sè jìn chán juān。
练雀穿帘美,银鱼斗箸鲜。liàn què chuān lián měi,yín yú dòu zhù xiān。
从呼君且去,吾意未回船。cóng hū jūn qiě qù,wú yì wèi huí chuán。

看王子父雅宜先生舅六如居士像

王世贞

风度吾前辈,冰清汝外家。fēng dù wú qián bèi,bīng qīng rǔ wài jiā。
虎头痴更绝,龙爪劲谁加。hǔ tóu chī gèng jué,lóng zhǎo jìn shuí jiā。
一代珠双襺,千秋剑并华。yī dài zhū shuāng jiǎn,qiān qiū jiàn bìng huá。
椒浆欲有酹,异世起长嗟。jiāo jiāng yù yǒu lèi,yì shì qǐ zhǎng jiē。

徐长孺投诗见赠且订山园之约以小律为答仍促使来

王世贞

客喜登龙事,吾宁隐豹身。kè xǐ dēng lóng shì,wú níng yǐn bào shēn。
一丘安旧业,万卷厚归人。yī qiū ān jiù yè,wàn juǎn hòu guī rén。
友谊深从澹,时名缓更真。yǒu yì shēn cóng dàn,shí míng huǎn gèng zhēn。
芙蓉池上月,待汝共垂纶。fú róng chí shàng yuè,dài rǔ gòng chuí lún。

畏客

王世贞

年来微倦客,客至转无期。nián lái wēi juàn kè,kè zhì zhuǎn wú qī。
佳事少入耳,新诗难解颐。jiā shì shǎo rù ěr,xīn shī nán jiě yí。
何如案头帙,侑我手中卮。hé rú àn tóu zhì,yòu wǒ shǒu zhōng zhī。
一枕松阴下,从它夕照移。yī zhěn sōng yīn xià,cóng tā xī zhào yí。

送陆楚生吊童子鸣

王世贞

絮酒轻千里,生刍托寸心。xù jiǔ qīng qiān lǐ,shēng chú tuō cùn xīn。
一贫无挂剑,百感为分金。yī pín wú guà jiàn,bǎi gǎn wèi fēn jīn。
泪向吴江尽,恩偏越峤深。lèi xiàng wú jiāng jǐn,ēn piān yuè jiào shēn。
山阳夜中笛,肠断不堪寻。shān yáng yè zhōng dí,cháng duàn bù kān xún。

吊童子鸣

王世贞

饭颗山头骨,陵阳石畔心。fàn kē shān tóu gǔ,líng yáng shí pàn xīn。
隐能逃小贾,穷不废长吟。yǐn néng táo xiǎo jiǎ,qióng bù fèi zhǎng yín。
妇泣黔娄被,兄悲子敬琴。fù qì qián lóu bèi,xiōng bēi zi jìng qín。
龙丘墓堪傍,千古是知音。lóng qiū mù kān bàng,qiān gǔ shì zhī yīn。

寄耿中丞时服将?矣

王世贞

琴弹何必就,太古有余音。qín dàn hé bì jiù,tài gǔ yǒu yú yīn。
历尽冰霜色,悠然天地心。lì jǐn bīng shuāng sè,yōu rán tiān dì xīn。
一星堪审象,九夏望为霖。yī xīng kān shěn xiàng,jiǔ xià wàng wèi lín。
倘及衡门叟,秋江烟水深。tǎng jí héng mén sǒu,qiū jiāng yān shuǐ shēn。